Chàng Ngốc - Tô Mã Lệ

Chương 66: Lo lắng



Khi anh buông tay, Vãn Phong còn đang cao trào mà chấn động run rẩy.

Bụng nhỏ của nàng không ngừng trừu run, tiểu huyệt còn ở bên ngoài chảy nước chiết chiết róc rách.

Tiêu Cảnh Duệ lau xong tϊиɦ ɖϊƈh͙ trên eo nàng, lại dùng khăn giấy đi lau hoa huyệt, Xoa xoa, ngón tay vuốt ve đến miếng thịt huyệt khẩu mềm mại của nàng, phía dưới côn ŧɦịŧ lại lần nữa được thức tỉnh.

Anh đem Vãn Phong ôm lấy, thong thả lại nhu thuận mà từ phía sau lại lần nữa tiến vào nàng.

Mới vừa ngủ xong Vãn Phong bị cắm đến mông lung mở mắt ra, cảm giác trong cơ thể trướng đến muốn rơi lệ. Nghĩ cũng biết kia chàng ngốc lại cắm vào trong, nàng quả thực muốn điên rồi.

Vãn Phong mơ mơ màng màng mà thấy anh không có động, cũng không hề quản anh, nàng nhắm mắt lại.

Đã ngủ.

Sáng sớm Vương Hoa Như lại đây nhìn mắt, thấy chàng ngốc còn nghiêng thân thể ôm Vãn Phong ở trong chăn, hình thành một cái tư thế quây quanh bảo bọc nàng.

Vương Hoa Như cũng không hề quản, lôi kéo Trình Đại Thụ đi lên núi, còn lại Trình Vũ là lấy di động lại đi tìm các bạn nhỏ khoe khoang, hôm nay cậu muốn giúp các bạn nhỏ chụp ảnh.

Ban đêm nàng bị lăn lộn mà mỏi mệt bất kham, hơn nữa ngủ đến trễ hơn mọi ngày.

Vãn Phong một giấc ngủ dậy, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, ngoài cửa sổ mặt trời đã chiếu sáng, tiến vào, ánh sáng ấm áp kia lại mãnh liệt, dừng ở trên mặt, lỗ chân lông đều hưởng thụ. Cả nhà đều tỉnh, chỉ còn nàng còn ngủ ở trên giường, cùng với anh.

Vãn Phong, nàng giơ tay đem cánh tay Đại Sơn lấy ra , không bao lâu, cái kia cánh tay lại đáp ở trên người Vãn Phong.

Nàng nhìn chằm chằm nó một lát, thình lình một bàn tay che ở trước mắt nàng, ngăn trở.

Tay nam nhân phi thường xinh đẹp, thon dài sạch sẽ, khớp xương lại rõ ràng.

Vãn Phong duỗi tay đi chạm vào tay anh, cùng anh đan xen ở bên nhau, lúc này mới mỉm cười.

“Sớm, Đại Sơn.”

Ánh mặt trời dừng ở trên người nàng, đem nửa khuôn mặt nàng chiếu đến trắng nõn sáng lên, nàng đột nhiên xoay người lại.

Dôi mắt xinh đẹp màu lam nhìn về phía anh, bên trong chứa đầy tia ôn nhu cùng tình ý.

Ngực Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên bị một cái chớp mắt này đánh trúng, trái tim kịch liệt rung động mà nhảy lên.

Anh duỗi tay đem Vãn Phong kéo vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn môi nàng, ánh mặt trời chiếu đến lóe lên màu tóc vàng dài của nàng.

Sớm, Vãn Phong.


Anh ở trong lòng nói.

Vãn Phong rửa mặt xong đi làm đồ ăn, Tiêu Cảnh Duệ liền đi theo nàng bên cạnh, xem nàng ước lượng cái muỗng xào rau, đại khái tối hôm qua mệt nhọc quá độ, eo nàng đau đến lợi hại đứng một hồi liền đỡ eo thay đổi cái tư thế.

Tiêu Cảnh Duệ đứng ở phía sau, tay trái giúp nàng xoa eo, một tay kia tiếp nhận cái muỗng trong tay cùng nàng cùng nhau xào rau.

Vãn Phong cười quay đầu lại nhìn anh một cái, nam nhân cúi đầu hôn lấy đôi môi đỏ mộng.

Vãn Phong hơi hơi điểm chân hôn đáp lại anh.

Vương Hoa Như cùng Trình Đại Thụ hai người trở về ở cửa phòng bếp thấy được chính là một màn này.

Bà bực bội, lại đi vài bước liền muốn vọt vào phòng bếp, nghĩ nghĩ, một lát sau, hai người tay chân nhẹ nhàng mà lui trở về.

Tới một địa phương xa một chút, Vương Hoa Như buồn không hé răng keo kéo Trình Đại Thụ bỏi, “Làm sao bây giờ?”

Trình Đại Thụ gãi gãi đầu, “Tôi chỗ nào biết? Bà nói làm sao bây giờ?”

“Ông hỏi tôi?” Vương Hoa Như ngực phập phồng một chút, có chút tưc giận lại có chút không biết phải làm gì. Hai người cùng nhau nhìn chằm chằm phương hướng phòng bếp mà xem, góc độ này nhìn không thấy hai người ở phòng bếp kia, nhưng bọn họ biết chính là, hai người kia còn dính ở bên nhau.

“Kỳ thật......” Trình Đại Thụ gãi gãi cái ót, “Vãn Phong thích, cũng rất tốt, hơn nữa Đại Sơn cậu ta...... Tôi cảm giác như vậy cũng khá tốt.”

“Khá tốt?!” Vương Hoa Như nhéo lỗ tai ông, “Ông nói nữ nhi của ông tương lai phải gả cho một người ngốc, ông còn cảm thấy khá tốt!?”

“Đau đau đau —” Trình Đại Thụ bị nhéo đau đến kêu to, Vương Hoa Như đánh ông một cái tát, “Kêu động tĩnh lớn như vậy làm gì!”

Trình Đại Thụ sờ sờ lỗ tai của chính mình đã bị vợ mình nhéo đỏ lên, nhỏ giọng nói, “Không thì, bà hỏi Vãn Phong một chút chính mình nghĩ như thế nào, còn hơn là so với chúng ta tự mình miên man suy nghĩ tại đây làm gì". Vương Hoa Như nhìn phương hướng phòng bếp nói, "được".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.