Chàng Ngốc - Tô Mã Lệ

Chương 8: Chị ơi... em khó chịu



Vãn Phong lặng lẽ đi qua, sờ sờ mặt Đại Sơn, nhẹ giọng nói, “Đại Sơn, buổi tối chính anh ngủ đi.”

Nàng nói xong liền đi đến trên giường em trai.

Tổng cảm thấy quái quái.

Nam nhân tuy rằng là một người ngốc, nhưng rốt cuộc cũng là một nam nhân đã trưởng thành.

Đang muốn nhắm mắt lại, Vãn Phong phát giác phía sau có một cái bóng bao phủ người nàng, quay đầu nhìn lại, Đại Sơn không biết khi nào đã đi tới, sắc mặt đáng thương vô cùng.

Hắn dùng bộ dáng ủy khuất mà nhìn nàng, ngón tay túm lấy áo ngủ Vãn Phong, một chút một chút mà lôi kéo nàng.

Vãn Phong quần áo bị hắn kéo đến mở rộng ra, suýt nữa bị lộ ra da thịt, nàng nhanh chóng xoay người túm lại quần áo, xuống giường đẩy Đại Sơn đi lại cái giường ngủ “… Chính anh ngủ, tôi về sau không thể cùng anh nằm một chổ được, tôi là tỷ tỷ, anh là em trai, anh… anh là người trưởng thành, anh biết không?”

Nàng nói cái gì thì nói lại không muốn cùng Đại Sơn ngủ ở trên một cái giường, đem Đại Sơn cưỡng chế đè ở trên giường, đắp sau đó đắp chăn lại, liền chính mình nằm ở Trình Vũ bên người ngủ.

Sau nửa đêm, nàng đột nhiên muốn đi vệ sinh, vừa rời giường thì không thấy Đại Sơn đâu, nhất thời vội vã chạy ra ngoài, giày cũng quên mang.

Nào biết, Đại Sơn đứng ở cha mẹ cửa.

Cửa mở một cái phùng.

Vãn Phong đi qua, lặng lẽ vỗ vỗ bờ vai của hắn, đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy bên trong cánh cửa truyền đến tiếng rêи ɾỉ.

Mặt nàng đỏ lên, lôi kéo Đại Sơn trở về đi.

Đại Sơn mặt đầy tò mò, hiển nhiên là không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Vãn Phong hướng hắn “Hư” nói, “… Về sau không thể đi tới cái phòng kia, biết không? Cũng không thể ban đêm đi ra ngoài , nhưng mà anh muốn đi tiểu sao?”

Đại Sơn cúi đầu nhìn chính mình, bộ phận giữa đùi đã nhếch cao lên.

Vãn Phong: “…”

Nàng loáng thoáng mà ý thức được, cây đồ vật nam nhân kia là dùng để làm cái chuyện kia.

Tức khắc có chút ngượng ngùng.

Nàng dời đi tầm mắt, xấu hổ mà nói, “… anh, muốn đi tiểu, thì nói với tôi một tiếng.”

Nam nhân đã cởϊ qυầи, hắn cúi đầu nắm lấy ƈôи ŧɦịŧ chính mình, sau đó nhéo nhéo xoa xoa.

Vãn Phong mặt đỏ tai hồng tiến lên đem quần của anh một lần nữa mặc vào, lại đem chim chóc của hắn bỏ vào quần, đè thấp thanh âm quát hắn, “Đại Sơn! Về sau không được như vậy nữa!”

Nam nhân vô tội lại mờ mịt mà nhìn nàng.

Vãn Phong mặt đỏ đến muốn chết cố kìm nén nói, “… Nơi đó, chỉ có thời điểm đi tiểu mới có thể lấy ra, hiểu không?”

Nam nhân chỉ chỉ phòng, “Cha lấy ra tới.”

Hắn hiện tại kêu Trình Đại Thụ là cha, như vậy kêu là không sai.

Chẳng qua, Vãn Phong trăm triệu không nghĩ tới, hắn cư nhiên thấy được.

“…Không có không có, ngươi nhìn lầm rồi…” Nàng vội vội vàng vàng đem người kéo trở về, “Không có, ngươi nhìn lầm rồi…”

Đại Sơn lại đem nàng đè ở trên giường, cách quần áo hướng trên người nàng đĩnh động.

Vãn Phong tức khắc sợ hãi, ngón tay đều phát run, “Anh làm cái gì?!”

Đại Sơn cũng có chút mờ mịt, hắn quay đầu lại nhìn phòng của cha mẹ, “… Cha cứ như vậy…”

Vãn Phong xấu hổ và giận dữ muốn chết, nàng che lại miệng Đại Sơn, “Cầu anh, Đừng nói chuyện! Nhanh ngủ đi!”

“Khó chịu…” Đại Sơn cởϊ qυầи, cúi đầu nhìn ƈôи ŧɦịŧ chính mình đang cách lớp vải mà dựng đứng lên, miệng bẹp, “Chị ơi… em thật là khó chịu…”
Vãn Phong không biết làm thế nào mới tốt được, chỉ có thể trấn an hỏi, “Như thế nào khó chịu?”

“Nơi này.” Đại Sơn chỉ vào chính mình ƈôи ŧɦịŧ, “Chị… Khó chịu quá… Xoa bóp nó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.