Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 12: Thi Lại



Chương 12: Thi Lại

Beta: Hana

"Tôi thật mẹ nó mạnh quá chừng luôn."

-

Nhớ thương tiến độ điều tra của hội đấu giá, ngày kỷ niệm thành lập trường qua đi, Từ Dĩ Niên không có việc gì lại đi quấy rầy Nguyên Mộ. Lần nào phó hiệu trưởng cũng cười tủm tỉm cho qua việc, hôm nay lại bị Từ Dĩ Niên truy hỏi những chuyện liên quan, Nguyên Mộ đột nhiên hỏi: "Em nhàn rỗi lắm hả?"

"Thường thôi ạ, nhưng nếu cần nhân thủ, em có thể cân nhắc tham gia."

"Bảy rưỡi tối nay, tập hợp ở quảng trường Thiên Minh, cùng với nhóm mới của em làm nhiệm vụ thi lại."

"....Dạ?"

"Nếu không thông qua kiểm tra tốt nghiệp thì cứ về nhà chịu đòn nhận lỗi đi, ba mẹ em mà không phạt em, tôi xem bọn họ như Bồ Tát." Nguyên Mộ nói tới đây, nhớ đến một người, "Đường tiên sinh cũng không quản em à?"

Trước đây mệnh của Từ Dĩ Niên kinh động cả giới trừ yêu, dùng mọi cách cũng không ăn thua gì, cuối cùng mẹ Từ quyết định tin vào huyền học: nhét thằng con vào làm học trò của người đứng đầu giới trừ yêu Đường Phỉ, hi vọng có thể nhờ việc này áp chế tà khí của cậu.

Đáng tiếc huyền học cũng không có tác dụng, sư phụ có cả rồi, mà mệnh thì vẫn yên lặng không nhúc nhích.

"Không biết ạ, chắc là sư phụ bề bộn nhiều việc, thời gian trước ngài ấy hình như lại đi đến chỗ nào đó không có tín hiệu."

"Nói không chừng là không muốn gặp người học trò em đó. Đường tiên sinh cũng không dễ dàng gì, quản lý cả gia tộc lớn như vậy còn phải cùng lúc chú ý cục trừ yêu, học trò duy nhất thế mà lại phải chiến đấu lần thứ hai nữa." Nguyên Mộ tổng kết, "Không có cái nào bớt lo."

"Cũng có thể," Từ Dĩ Niên giật mình tỉnh ngộ, "Lần sau phải hỏi xem có phải sư phụ đang trốn em không."

Nguyên Mộ: "...."

Tối đó ở quảng trường Thiên Minh, Từ Dĩ Niên gặp được nhóm thành viên mới của cậu.

Hai nam sinh đứng dưới ánh đèn đường, trong đó có một người không ngừng nói gì đó, người kia thỉnh thoảng gật đầu một cái, nhìn kỹ hình như đang ngẩn người.

Hạ Tử Hành còn đang nỗ lực kết giao bạn mới, nói: "Cậu tên là Diệp Tiễu phải không? Tôi biết nè, cậu chuyển trường tới, trước kia cậu học ở trường nào thế?"

Diệp Tiễu vốn không tính phản ứng cậu ta, Hạ Tử Hành lại hỏi thêm lần nữa, cuối cùng Diệp Tiễu hộc ra ba chữ: "Chưa từng học."

Người bình thường đại khái sẽ bị hắn thờ ơ đuổi lui, thế nhưng Hạ Tử Hành thuộc loại không biết xấu hổ là gì: "Vậy cậu là tự học thành tài hả? Lợi hại ghê."

Vừa dứt lời, bọn họ chợt nghe thấy một tiếng cười. Từ Dĩ Niên như đang xem kịch nhìn Hạ Tử Hành: "Cậu tra hộ khẩu hả? Hỏi tỉ mỉ cái này làm gì."

"Cái này sao có thể bảo là tra hộ khẩu? Tôi đang giao lưu hữu nghị với bạn cùng nhóm tương lai."

"Được rồi, người ta không nói nhảm nhiều như cậu, không ứng phó nổi nhiệt tình của cậu đâu."

Từ Dĩ Niên vừa nói vừa thuận thế đặt tay lên vai Diệp Tiễu, người nọ thoáng từ chối nhưng cũng thuận theo cậu. Trong nháy mắt Hạ Tử Hành càng cảm thấy Diệp Tiễu hẳn là rất dễ ở chung, một lần nữa dấy lên hứng thú kết giao bạn bè: "Bạn học Diệp, chúng ta...."

Từ Dĩ Niên thình lình nói: "Nếu cậu thừa tinh lực quá có thể cùng đánh một trận với tôi, cũng giao lưu với tôi này."

Hạ Tử Hành lập tức mất đi ham muốn quấy rầy Diệp Tiễu, lấy điện thoại ra nói sang chuyện khác: "Tiểu Từ ca, cho cậu xem cái này!"

Từ Dĩ Niên cúi đầu, đây là nhóm nói chuyện phiếm.

Nhân duyên Hạ Tử Hành rất tốt, vừa giơ điện thoại lên Từ Dĩ Niên đã thấy vài người thay phiên gửi tin nhắn cho cậu ta, trong đó còn có Tô Đường.

Cậu không ngờ, cô gái thoạt nhìn ôn nhu lễ phép này thế mà đang hét ầm lên trong nhóm: [ Áaaaaaaaaaaaa hoa khôi trường đẹp thật đó! Búp bê có thật, tại sao trước đây tui không chịu nhìn mặt cậu ấy vậy nè! ]

[ Bởi vì bị tin đồn che mất giá trị nhan sắc! Nếu không có lễ kỷ niệm thành lập trường lần này, ai dám nhìn kỹ mặt anh lớn đâu? ]

[ Nhờ có ngài đó, phó hiệu trưởng ơi. ]

[ Trước đây ấn tượng của tôi với cậu ấy chỉ có hung dữ.... ]

[ Thật ra người thật rất tốt đúng không? Cậu ấy ở tiệc dã ngoại còn bưng đồ uống cho tôi nữa, rất lịch sự luôn. ]

Từ Dĩ Niên nhìn nửa ngày, xác định trong cái nhóm này chỉ có nữ sinh, cậu đang định hỏi Hạ Tử Hành rốt cuộc trà trộn vô kiểu gì vậy, Hạ Tử Hành đánh đòn phủ đầu trước, cười hí hí không ngừng: "Cậu không hỏi hoa khôi trường là ai hả?"

"Ai?"

"Sau ngày kỷ niệm thành lập trường Tô Đường thoái vị cho cậu."

"...." Từ Dĩ Niên bị đánh một cú trời giáng, thấy ngón tay cậu lại rò điện ra đến nơi, Hạ Tử Hành vội vàng nhắc nhở: "Điện thoại! Điện thoại tôi vừa mới đổi đó!"

Có tiếng bước chân đi đến gần, Hạ Tử Hành quay đầu nhìn thấy người vừa tới, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Cậu là nhóm trưởng? Hôm nay đúng là khéo thật...." Bốn gia tộc lớn thế mà có tận ba nhà tới rồi.

Từ Dĩ Niên cũng quay lại nhìn.

Nam sinh tới cuối cùng đạp lên bóng đêm, từ trong bóng tối đi tới. Dưới ánh đèn quảng trường sáng tỏ, Từ Dĩ Niên nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét quen thuộc.

Thần Nhiên không nói chuyện vô nghĩa với Hạ Tử Hành: "Xem nhiệm vụ hết chưa?"

Thấy ba thành viên gật đầu, Thần Nhiên tiếp tục nói: "Hai người một nhóm, chia ra hai nhóm hành động, như vậy có thể tiết kiệm thời gian hơn."

"Tôi với hoa khôi một nhóm."

"Cút đi, cậu cùng nhóm với không khí."

Hạ Tử Hành làm bộ không nghe thấy đi đến bên cạnh Từ Dĩ Niên. Cậu ta cảm thấy Thần Nhiên không dễ ở chung, mắt đặt trên đỉnh đầu*, Diệp Tiễu thì thôi....Tuy rằng người rất thú vị, nhưng Từ Dĩ Niên đứng nhất trường môn thực hành, đi cùng với cậu sẽ ăn chắc kiểm tra tốt nghiệp, lúc nên ôm đùi* thì phải ôm nhanh nhanh.

*Ý bảo kiêu ngạo, luôn từ trên cao nhìn xuống người khác.

**Ôm đùi: dựa dẫm vào người mạnh hơn để đạt được mục đích của bản thân.

Diệp Tiễu cũng có cùng suy nghĩ với cậu ta, hắn chỉ quen Từ Dĩ Niên, đương nhiên muốn làm nhiệm vụ cùng cậu.

Thần Nhiên nhìn hai thành viên một trái một phải đi theo Từ Dĩ Niên, nhíu mày hỏi: "Hoa khôi trường?"

Từ Dĩ Niên sụp đổ: "Đừng có hỏi, tôi với cậu một nhóm."

Thần Nhiên gắng gượng đồng ý: "Được thôi."

Thấy đại cục đã định, Hạ Tử Hành chủ động khai báo tình huống của mình: "Bạn học Diệp, tôi nói thật với cậu trước, tôi có hơi vô dụng á."

Diệp Tiễu nhìn qua cậu ta, ngay lúc Hạ Tử Hành cho rằng mình sẽ bị ghét bỏ, Diệp Tiễu mở miệng: "Không sao."

Hạ Tử Hành vô cùng cảm động: "Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không kéo chân sau của cậu đâu, lúc cần thiết thì tôi trực tiếp bỏ thi luôn."

Diệp Tiễu: "...."

Diệp Tiễu: "Không cần."

Từ Dĩ Niên bị tốc độ cảm động cực nhanh của Hạ Tử Hành làm cho nói không nên lời, không khỏi hơi buồn cười.

Cậu chủ động cùng một nhóm với Thần Nhiên là để cân bằng thực lực, hơn nữa trong bốn năm mà Diệp Tiễu chỉ quen mỗi mình cậu, có cơ hội này nói không chừng còn có thể trở thành bạn bè với Hạ Tử Hành tính cách hiền lành.

Hiện tại xem ra, cũng là một bắt đầu không tồi.

Địa điểm nhiệm vụ lần này cũng ở Kỳ Hải, rạng sáng hôm trước, trong thành phố xảy ra chuyện bất ngờ: Một streamer game trong lúc phát trực tiếp không có triệu chứng gì bỗng dưng ngất xỉu, khiến cho các giới chú ý.

Streamer giây trước còn đang chọc cười mọi người, giây sau đã trợn ngược mắt ngã xuống trước máy tính, không ít người xem tưởng là diễn tạo hiệu quả thôi, màn đạn trong phòng trực tiếp toàn là [Làm cái gì dọa bố mày hết hồn], [Anh Huân Tử diễn y như thật luôn], [Mạnh dạn đoán đoạn tiếp theo sẽ mặc giáp hồi sinh rồi cất cánh tại chỗ]....vân vân mây mây, còn có người phục kỹ thuật giả chết của streamer mà điên cuồng tặng quà.

*Màn đạn là bình luận bay trên màn hình á.

**Giáp hồi sinh: trang bị trong game Vương Giả Vinh Diệu ; cất cánh: thuật ngữ internet ý nói game đã đầy đủ trang bị, sẵn sàng xông lên chiến đấu.

Qua một lúc lâu, khán giả mới nhận ra không đúng, có người lúc này vội vàng gọi xe cấp cứu, không ít người xem nghe được tin mà đến, quản lý nền tảng phát sóng phải khóa cả phòng trực tiếp bởi vì độ hot tăng mạnh chưa từng có, thậm chí có tới mấy trăm ngàn người chứng kiến tình huống ngoài ý muốn này.

"Có thể nhìn ra cái gì không?"

"Kỹ thuật streamer rất tốt, 50-50 với tôi."

Thần Nhiên liếc mắt nhìn cảnh sát thành phố đang dẫn đường phía trước, thấp giọng trách cứ: "Ai hỏi cậu cái này? Tôi là hỏi cậu có thấy bóng dáng yêu ma quỷ quái gì không."

"Không có." Từ Dĩ Niên tắt đoạn video phát lại của đêm đó đi, "Không nhìn ra cái gì hết."

"Sau khi chuyện xảy ra, dù các dấu hiệu sinh mệnh của người bị hại đều bình thường, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh." Cảnh sát dẫn đường vừa đi vừa nói, "Chúng tôi đã tra tiền sử bệnh án của cậu ấy, không mắc bệnh gì, không có bệnh di truyền trong nhà, trong cơ thể cũng không phát hiện ra dư lượng thuốc có thể gây hôn mê, hoàn toàn đoán không ra nguyên nhân gây mê man."

"Nếu sự tình chỉ có như vậy, chúng tôi cũng sẽ không nghĩ đến tìm cục trừ yêu đâu. Cái khó ở chỗ, gần bốn ngày liền xuất hiện hơn trăm tình huống giống vậy y như gặp quỷ! Tổ chuyên án bận suốt hai đêm cũng không thu hoạch được gì. Lần này còn có nạn nhân là streamer có ảnh hưởng, trên mạng ồn ào xôn xao, phóng viên ngày nào cũng cắm chốt ở cửa cục thành phố....Thế nhưng tình huống hiện tại không thể dùng lẽ thường để giải thích được, chúng tôi có tâm mà không có sức." Nói tới đây, vị cảnh sát già lại lộ ra vẻ mặt buồn rầu, "Sau đó nghĩ chuyện quái lạ như vầy hay là cứ giao cho người chuyên nghiệp có hiểu biết đến điều tra thử xem____Ôi chao, tới rồi tới rồi."

Hơn trăm người bất ngờ hôn mê không phải chuyện nhỏ. Sau quá trình thảo luận, Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên cùng tới bệnh viện xem nạn nhân, Hạ Tử Hành và Diệp Tiểu đến những hiện trường tìm dấu vết.

Đứng ngoài cửa phòng bệnh nặng, cảnh sát già dùng giọng điệu hiền hòa dễ gần, uyển chuyển ám chỉ trông các cậu không được lắm: "Hai vị....Tiểu trừ yêu sư, trạng thái người bị hại nhìn qua không hề tầm thường đâu, thật sự không nhìn ra rõ ràng cũng không phải ngượng ngùng, tôi hiểu mà tôi hiểu mà....Nếu cảm thấy khó xử, có thể để cục trừ yêu đổi lại vài trừ yêu sư có kinh nghiệm đến cũng được."

Thần Nhiên: "...."

Từ Dĩ Niên nhỏ giọng hỏi Thần Nhiên: "Ổng khinh người đó hả?"

Thấy hai người đều mang dáng vẻ mới ra trường, giọng điệu cảnh sát già càng thêm ôn hòa: "Không cần miễn cưỡng, các cậu vừa trưởng thành không lâu phải không."

Người phụ trách đón tiếp Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên là một cảnh sát lão làng có kinh nghiệm phá án phong phú, kiến thức rộng rãi, lúc vừa nhìn thấy hai trừ yêu sư được phái tới cũng không khỏi chợt lạnh lòng, nhịn không được nghi ngờ lúc gọi điện cho cục trừ yêu có phải không giải thích rõ tính nghiêm trọng của sự việc rồi hay không.

Hai trừ yêu sư được phái tới giúp đỡ công tác trông quá trẻ, tràn đầy hơi thở học sinh, dáng vẻ người nào cũng thu hút, nhất là nam sinh tóc đen phía sau, đừng nói học viện trừ yêu, bảo tốt nghiệp từ học viện truyền thông còn dễ tin hơn.

Còn chưa bắt đầu đã bị đuổi về giữa đường, Từ Dĩ Niên vươn tay định chứng minh thực lực của mình, Thần Nhiên thấy cậu bày ra tư thế chuẩn bị đánh đổ bệnh viện vội vàng túm chặt cậu, đồng thời cười nói với vị cảnh sát: "Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ điều tra. Đúng rồi, ngài xưng hô thế nào?"

"Tôi họ Quế."

"Cảnh sát Quế." Thần Nhiên mặt giữ nụ cười, "Ngài mở cửa đi, chúng tôi nhất định sẽ tận lực."

Duỗi tay không đánh người đang cười. Mặc dù hai vị này nhìn qua không đáng tin lắm, cảnh sát Quế cũng chỉ có thể thầm thở dài một hơi.

Vài người bị hại nằm trong phòng bệnh, ngoại trừ hô hấp mỏng manh, bên trong yên tĩnh đến gần như quỷ dị, chỉ có âm thanh của thiết bị y tế đang hoạt động phát ra. Thấy bọn họ cúi đầu cẩn thận xem xét, cảnh sát Quế giải thích: "Đây là một phần trong số đó, nhiều người lắm, những nạn nhân khác đang nằm trong mấy gian phòng bệnh bên kia, tổng cộng có 157 người."

Từ Dĩ Niên mở miệng trước: "Không có yêu khí, cũng không có dấu vết bị yêu quái công kích."

Thần Nhiên: "Chưa từng nghe nói yêu quái nào có loại năng lực như vầy, cho dù là yêu quái giỏi về thương tổn tinh thần, cũng không thể không lưu lại dấu vết khiến người ta hôn mê."

Từ Dĩ Niên nghĩ nghĩ: "Biểu cảm đều rất bình thường, chắc là không nghĩ tới mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Thần Nhiên: "....Không tìm ra manh mối thì cậu không cần phải nói đâu."

Thần Nhiên hướng tầm mắt về phía nạn nhân cách mình gần nhất. Đó là một cô gái trẻ tuổi, nhìn cách trang điểm và ăn mặc hẳn đang là sinh viên, cô mặc một bộ váy liền, mascara chưa kịp trôi đi dính dưới mi mắt, lem ra một mảng vết bẩn.

Thật sự nhìn không ra manh mối gì, hắn đang định xoay người, cô gái vốn đang hôn mê bất tỉnh vươn năm ngón tay mảnh mai ra, nắm chặt lấy cánh tay Thần Nhiên.

Cô gái này có sức lực kinh người, nắm chặt tay Thần Nhiên như kìm sắt, móng tay sắc bén trong nháy mắt hằn lên năm vệt máu thật sâu. Thật sự không giãy ra được, tay Thần Nhiên dấy lên ngọn lửa tung một quyền về phía mặt cô gái, đối phương nhạy bén nghiêng đầu tránh thoát đi, đồng thời bất đắc dĩ buông lỏng tay ra.

Ngay sau đó, cô ta nhìn về phía Thần Nhiên cười quỷ dị, năm ngón tay duỗi thẳng, không chút trở ngại cắm vào đỉnh đầu mình, như thể đó không phải cái đầu cứng của nhân loại mà là một miếng đậu hũ mềm oặt. Ngón tay cô gái dùng lực, xé cả khuôn mặt của mình xuống!

"Phái hai thằng nhóc con tới đây, cục trừ yêu không còn ai nữa sao?" Sau khi thoát khỏi ngụy trang, cơ thể cô ta càng cao lớn hơn, thân hình cao gầy xinh đẹp, đôi mắt đặc biệt chỉ yêu tộc mới có nhìn chằm chằm Thần Nhiên, "Có điều huyết thống của các cậu có vẻ rất không tồi...."

Nữ Huyễn yêu giơ cánh tay dài lên, phòng bệnh cạch một tiếng khóa lại, người nằm xung quanh liên tiếp giật thiết bị giám sát ra, bọn họ xé xuống ngụy trang, tham lam chăm chú nhìn con mồi bị vây quanh. Cảnh sát Quế đã rút súng ra từ lâu, trong cuộc đời lần đầu tiên bị một đám quái vật bao vây xung quanh như vậy, gian nan nắm chặt vũ khí, giọng cũng bất giác run nhè nhẹ: "Đây, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Đạn có hữu dụng không?"

"Đạn hữu dụng." Từ Dĩ Niên nhìn quanh những yêu quái đứng đầy trong phòng, phán đoán chủng tộc của bọn họ, "Là ảo thuật, bọn họ giả dạng thành người bị hại mai phục ở đây. Mấy yêu quái này đã làm trái với điều lệ chung sống hòa bình, tí nữa bọn họ có tấn công thì ngài cứ trực tiếp nổ sung."

Nói xong, Từ Dĩ Niên với Thần Nhiên đồng thời xông lên.

Hai bọn họ cùng bước sang một bên, ánh lửa ngút trời và lôi điện tràn ra từ không trung trông như hiệu ứng phim điện ảnh, Huyễn yêu chắn đằng trước ngay lập tức ngã xuống một khoảng rộng, cảnh sát Quế bỗng nhiên cảm thấy hai vị trừ yêu sư trẻ này có vẻ đáng tin hơn mình tưởng tượng một tí.

Suy nghĩ này vừa xẹt qua não, Từ Dĩ Niên đang đứng giữa đám yêu quái quay phắt đầu lại, ánh mắt rét lạnh.

Ầm!

Ánh điện nhảy ra đánh trúng Huyễn yêu đứng phía sau cảnh sát Quế, thân thể to lớn của yêu quái va thật mạnh vào mặt tường, vách tường dày cũng theo đó mà nứt ra. Cảnh sát Quế cảm giác dị năng khủng bố kia thoáng lướt qua mình, thái dương không khống chế được toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Còn chưa kịp phản ứng, Từ Dĩ Niên đã xuất hiện bên cạnh ông. Một tay cậu nhấc cảnh sát Quế cao một mét tám lên, đồng thời một cước đá văng Huyễn yêu đang đánh tới: "Ngài nổ súng đi chứ! Đánh chết cục trừ yêu sẽ là người đầu tiên phát cờ khen thưởng cho ngài! Ngài đừng có gánh nặng tâm lý gì hết!"

Đoàng____!

Một con Huyễn yêu đứng gần họ mặt nở hoa, cơ thể rầm một tiếng ngã mạnh xuống sàn nhà! Bởi vì khoảng cách quá gần, trên người cảnh sát Quế và Từ Dĩ Niên không tránh được bị máu bắn trúng.

"Ui?" Từ Dĩ Niên lần đầu tiếp xúc gần với súng ống, không tự chủ được bị thu hút, "Lát nữa có thể cho tôi mượn chơi tí không?"

Hô hấp của cảnh sát Quế hơi dồn dập: "Nếu có thể sống trở ra, thì được!"

"!" Mắt Từ Dĩ Niên sáng ngời, bàn tay trống rỗng lại lóe lên ánh điện, "Thêm gấp đôi cũng không thành vấn đề."

Ở một bên khác, ngọn lửa che phủ hơn nửa người Thần Nhiên, hắn bắt lấy Huyễn yêu cản trở, tay dùng sức ép mạnh tên đó vào tường, lửa mạnh hơn một ngàn độ trong nháy mắt biến Huyễn yêu chưa kịp kêu lên thảm thiết kia thành tro tàn.

Thấy hắn từng bước đi tới, lần nữa muốn đánh đến trước mặt nữ Huyễn yêu dẫn đầu, vẻ mặt Từ Dĩ Niên biến đổi.

"Thần Nhiên, lui về sau! ! ! !"

Không còn kịp nữa.

Nữ Huyễn yêu ngước mắt cong môi, thần thái yêu mị chế giễu. Cảnh tượng do ảo giác ngưng tụ thành biến mất như hơi nước, mặt đất dưới chân Thần Nhiên cũng trở nên trống trơn. Hắn bỗng ý thức được mình vừa bước vào khoảng không, sắp từ tầng nhà cao ngã xuống!

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, có người ở giây cuối cùng nắm được áo hắn. Thần Nhiên nghiêng mắt, thoáng trông thấy cổ tay người nọ lượn lờ hồ quang điện màu tím.

Cảnh sát Quế còn đang trong quá trình phục hồi tinh thần sau trải nghiệm di chuyển tức thời, thì thào lẩm bẩm: "....Trừ yêu sư đều lợi hại như vậy à?"

Một tay Từ Dĩ Niên nắm lấy Thần Nhiên, tay kia xách theo cảnh sát Quế, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, bật ra từng chữ một: "Tôi lợi hại hơn cậu ta."

Thần Nhiên tức giận nói: "Nói nhảm ít thôi, cùng tôi xử lý cô ta! Không thể bắt sống thì trực tiếp gϊếŧ chết!"

Thấy bạn bị ảo thuật lừa đến nhếch nhác, Từ Dĩ Niên vẫn chẳng có chút lương tâm nào: "Còn không bằng cậu cứ thành thật đứng im ở đây đi, xem tôi gϊếŧ thế nào."

Thần Nhiên vốn đã kiềm chế cảm xúc, nghe đến đó bùng lên: "Tôi xem cái rắm!"

"Bạn đi cùng với các cậu có vẻ không may mắn như các cậu rồi," Nữ Huyễn yêu khua khua điện thoại của mình, đánh gãy bọn họ, "Vừa rồi mới có tin tức, hai vị trừ yêu sư bên kia đã chết một người."

Tay cô ta trượt từ bên tai đến miệng, liếm liếm môi: "Các cậu đoán thử xem, là người nào chết?"

Từ sau chuyện Khương Thu Nguyệt, thành viên trong nhóm chết rất nhanh trở thành bãi mìn* của Thần Nhiên, Thần Nhiên không nói hai lời xông đến, ngọn lửa bao quanh người gần như bùng lên đến tận ngọn đèn trong phòng, dưới ánh lửa mạnh, khuôn mặt nữ Huyễn yêu dần vặn vẹo thành dáng vẻ Từ Dĩ Niên.

*Nơi nguy hiểm, không thể động vào.

Lại là ảo thuật?

Trong nháy mắt Thần Nhiên khựng lại, trải qua chuyện ngoài ý muốn vừa nãy, hắn theo bản năng nghi ngờ phán đoán của mình.

Liệu có phải hắn lại lầm nữa không? Lỡ như lần này là Từ Dĩ Niên thật, vậy phải làm sao bây giờ?

Ánh điện nổ tung từ phía trên hạ xuống, tuôn như thác đến đỉnh đầu nữ Huyễn yêu. Bóng đèn bên trên chịu ảnh hưởng của luồng điện mãnh liệt không ngừng chớp tắt, cuối cùng rẹt một tiếng tắt ngóm.

Nữ Huyễn yêu bị điện giật hoảng loạn gào khóc trở thành nguồn sáng duy nhất, đến lúc cô ta ngã xuống, ánh sáng trong phòng dần ảm đạm đi.

"Vừa rồi cậu nhìn trúng cô ta hay là thế nào đấy," Từ Dĩ Niên gạt đi bụi mù bốn phía, quay đầu hỏi, "Đứng ngốc ra không động thủ, chờ làm bia ngắm cho cô ta hả?"

"...." Thần Nhiên lẩm bẩm, "Cô ta biến thành dáng vẻ của cậu, tôi sợ mình ngộ sát."

"Tôi cũng thấy cô ta biến thành cậu, cho nên không chút do dự lên luôn."

"?"

Mất đi nữ Huyễn yêu cầm đầu, đám yêu quái đầy phòng ngã xuống giữa luồng điện vừa rồi, cả tòa nhà xác như trải qua một trận động đất. Không chỉ cảnh sát Quế vẻ mặt phức tạp, cả Từ Dĩ Niên cũng không nhịn được tức cảnh sinh tình: "Tôi thật mẹ nó mạnh quá chừng luôn."

Cảnh sát Quế: "....."

Tuy rằng có lực phá hoại như vũ khí hình người, nhưng từ trình độ nào đó mà nói, quả thực vẫn là thằng nhóc con.

"Đừng tự kỷ nữa." Thần Nhiên ngăn cản hành vi tự mình yêu mình của cậu, dừng mắt ở thi thể bị đốt trụi của nữ Huyễn yêu, "Vừa rồi cô ta nói, bên kia chết một trừ yêu sư."

Tác giả có lời muốn nói: Con ngầu lắm, mẹ tôn xưng con một tiếng hoa khôi trường cũng không quá đáng đâu phải không

*Năm năm trước có ẩn tình, đoạn sau sẽ nói rõ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.