Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 18: Dựa Vào



Chương 18: Dựa Vào

Beta: Hana

"Chơi đủ chưa?"

-

"....Cảm ơn." Từ Dĩ Niên thấp giọng nói.

Cậu không dám nhìn lại màn hình, hình ảnh trên đó quá dễ làm bản thân phân tâm. Úc Hòe đi thoáng qua cậu, nghe vậy không mặn không nhạt đáp một tiếng.

Úc Hòe từ trên sân đi xuống, trọng tài cũng cao giọng tuyên bố tiếp tục thi đấu.

"Nghỉ ngắn giữa trận kết thúc, các bạn khán giả đang xem ơi, chúng ta lần nữa cùng hướng ánh mắt về đài thi đấu nào!" Bình luận viên nắm chặt tai nghe, "Đạo diễn hình ảnh! Đừng quay ông chủ nữa, yêu mến cá nhân đừng xen vào công việc, trong thời gian làm hãy tập trung vào trận đấu đi!"

Tạ Kì Hàn đứng ở bên kia sân đấu, so với ban đầu đối chọi gay gắt, bầu không khí lúc này dịu đi rất nhiều: "Hai người quen biết?"

Từ Dĩ Niên hàm hồ gật đầu.

Tạ Kì Hàn nửa thật nửa giả nói: "Thế thì phiền rồi, tôi có nên nhường cậu một tay không đây, lỡ như đánh tàn phế khiến ông chủ không vui thì phải làm sao bây giờ."

Từ Dĩ Niên khiêu khích trở lại: "Anh ấy vui hay không thì tôi không biết, nhưng mười phút sau người cười không nổi là anh đấy."

"Há, cậu thú vị thật đó." Tạ Kì Hàn gập tay về sau, lòng bàn tay dán vào cổ vai mình, những đường hoa văn vàng rực từ xương sống tràn ra, máu màu vàng không ngừng tuôn trào.

"____Đến đây." Hắn nói với Từ Dĩ Niên.

Những vệt máu Tạ Kì Hàn rút ra lơ lửng xung quanh thân hắn, dần dần tạo thành hình dạng giống như một bộ xương người, vũ khí lần này không giống với những lần trước, khung xương từ máu lần này mang một màu đen kỳ lạ quỷ dị, bao quanh lấy hơn nửa thân thể Tạ Kì Hàn vào trong. Từ Dĩ Niên không chút do dự, cậu giẫm mũi chân lên mặt đất, toàn thân nổ tung ánh điện xanh tím lóa mắt, trực tiếp đánh đến trước ngực Tạ Kì Hàn!

Đầu ngón tay đụng vào lớp xương từ máu đen kia đầu tiên, tay Từ Dĩ Niên tê rần, thiếu chút nữa bởi vì phản lực mà ngã xuống đất, cậu miễn cưỡng đứng vững, vẻ mặt toát ra nét kinh ngạc.

Cứng quá!

Căn bản không thể đánh vỡ được, bộ xương máu này hoàn toàn không giống như vũ khí màu vàng lúc trước. Hành động vừa nãy của cậu hệt như vọng tưởng dùng tay bùn bẻ gãy thép. Từ Dĩ Niên nhịn không được bĩu môi lẩm bẩm: "Cái này xem như là gì, phòng thủ tuyệt đối hả?"

"Tuy rằng tên nghe hơi ngu, mà nói chung là ý này đó." Tạ Kì Hàn cà lơ phất phơ trả lời. Khung xương máu đen bao quanh người hắn kéo dài ra, một phần hoá thành chất lỏng, cuối cùng ngưng tụ thành hình dạng thanh đao dài. Tạ Kì Hàn cầm đao nhảy lên, khung xương phòng thủ có vẻ nặng nề dưới hành động của hắn lại như không hề hấn gì, chỉ trong chớp mắt đã ép đến trước mặt Từ Dĩ Niên!

*Giải thích một tí lý do tại sao TKH chê tên nghe hơi ngu. "Phòng thủ tuyệt đối" là khả năng của tuyệt kỹ Susanoo trong anime Naruto á, tự dưng bị lôi vào nghe nó cứ buồn cười kiểu gì đấy.

Nhờ vào dòng điện tác động Từ Dĩ Niên mới khó khăn tránh đi lưỡi đao, cậu lăn nhanh trên mặt đất một vòng, sau khi đứng dậy không chút do dự nhắm về phía Tạ Kì Hàn, nỗ lực muốn chen lôi điện vào giữa khe hở của bộ xương máu.

"Tình cảnh giằng co quá đi! Đối với tuyển thủ Tạ Kì Hàn mà nói, thời lượng của trận thi đấu này đã sắp phá kỷ lục rồi!"

So với Tạ Kì Hàn tay chân điêu luyện, mặt ngoài Từ Dĩ Niên thản nhiên bình tĩnh, trong lòng lại đang dần cảm thấy nóng nảy.

Trước khi đến đấu trường Tượng Sơn cậu phải gϊếŧ rất nhiều Huyễn yêu mai phục, sau đó lại chạy qua chạy lại khắp nơi, tuy rằng trời ở Cảng Tự Do chưa tối, nhưng tính theo thời gian bên ngoài thì bây giờ đã 3 giờ sáng rồi. Hơn nữa vừa nãy đánh tới 6 trận khiến cậu dần dần cảm thấy mất sức. Thể lực con người vốn không bằng yêu quái, vả lại so với những trừ yêu sư giỏi đánh lâu dài, cậu càng thiên về loại đột phát một lần hơn.

Thời gian kéo dài càng lâu, càng bất lợi đối với cậu.

Trong lúc cậu đang nghĩ cách để ứng phó, dưới mặt đất đột nhiên truyền ra một động tĩnh rất nhỏ khó mà phát giác được, rất nhiều gai máu chợt mọc lên từ nền nhà! Từ Dĩ Niên không kịp tránh đi, bắp chân không cẩn thận bị đâm trúng, cậu không thể giữ thăng bằng, lảo đảo mấy cái ngã xuống mặt đất, dòng điện bao quanh toàn thân cũng theo cú ngã này biến mất hoàn toàn.

Trong phòng phát ra những tiếng than thấp, đạo diễn phóng màn ảnh gần lại, nhắm ngay chỗ bị thương của Từ Dĩ Niên.

Gai máu sắc bén đâm vào bắp chân cậu thành một vết hở, dù cho không xuyên qua cả chân, nhưng miệng vết thương cũng gần như sâu tới mức thấy cả xương trắng, máu đỏ tươi ào ào chảy ra; Từ Dĩ Niên chống một tay xuống sàn gắng gượng đứng dậy, ánh mắt Tạ Kì Hàn dừng trên cánh tay cậu. Cả cánh tay lẫn ngón tay nam sinh đều đang run rẩy, đó là biểu hiện của dị năng tiêu hao quá độ.

"Nhận thua đi."

"...."

"Không có gì mất mặt cả, nhân loại có thể làm đến mức này đã thật sự không tồi rồi." Tạ Kì Hàn nói tới đây, lại nhớ tới một việc, "Đúng rồi, tên thật của cậu là gì?"

Từ Dĩ Niên không hé răng.

Nghĩ tới Úc Hòe đã đến đấu trường, rất có thể còn đang xem thi đấu, cả đầu cậu chỉ còn một suy nghĩ không muốn nhận thua, không muốn thất bại. Cậu muốn chiến thắng, mùi vị bất lực cậu đã chịu đủ rồi.

Đứng lên....Nhanh một chút! Một chút thôi!

Thua trận còn nói ra tên mình thì có gì thú vị? Để thắng rồi nhẹ nhàng bâng quơ bảo rằng tên tuổi không quan trọng, trận này đánh rất thoải mái___Mẹ nó, nghĩ kiểu gì cũng thấy đẹp trai muốn bay lên trời.

Mười ngón tay Từ Dĩ Niên run rẩy, bỏ qua cơ bắp cả người đang liên tục phản kháng, đầu ngón tay vừa nãy tản mất ánh điện lần nữa ngưng tụ trở lại.

Tạ Kì Hàn thấy thế nhún vai, trên người lại lần nữa lại hiện lên hoa văn vàng tượng trưng cho công kích. Hắn không khó chịu với lựa chọn của Từ Dĩ Niên, ngược lại còn cảm thấy thằng nhóc này rất kiên trì, cho ra quyết định rất hợp sở thích của hắn.

Bộ xương máu bao quanh Tạ Kì Hàn không ngừng biến dạng, trên tay nó mọc lên một hàng lưỡi liềm màu đen trông như trăng khuyết, chém thẳng xuống mặt đối thủ!

Từ Dĩ Niên không kịp né tránh, đành phải chật vật lăn đi tại chỗ thoát khỏi công kích. Mặt nền đấu trường bị liềm máu cắt mở, vô số đá vụn văng tung tóe, Từ Dĩ Niên dứt khoát đập một cú xuống mặt đất phóng ra dòng diện, ánh điện nhỏ vụn cuốn lấy đá lăn bay ập về phía Tạ Kì Hàn. Mỗi một tảng đá đều nhiễm phải lôi điện lập lòe, điều này khiến cho tốc độ và lực sát thương của chúng có thể so được với cả đạn súng.

Ầm!

Ầm!

Ầm! ! ! !

Bị dồn đến đường cùng, Tạ Kì Hàn phải điều động thêm một lượng máu lớn đến phòng thủ, Từ Dĩ Niên nhân cơ hội xoay người nhảy lên, tốc độ di chuyển của cậu như thể bóng quỷ, vô số những đao máu màu vàng xuyên qua sàn nhà đâm về phía cậu, nhưng mỗi một lần đều sát ngay bên cạnh, không trúng mục tiêu lần nào.

"Quá nhanh! Tốc độ phản ứng của hai vị tuyển thủ đều nhanh đến đáng kinh ngạc! Tuyển thủ hi hi hi hi hi không ngừng chạy quanh sân đấu, tôi thậm chí còn không tìm được bóng dáng của cậu ấy đâu, chỉ có thể nhìn thấy vết máu để lại sau khi cậu ấy chạy vội; những lưỡi đao mà tuyển thủ Tạ Kì Hàn tạo ra như mãnh thú ngửi được mùi máu, liên tục đuổi về phía tuyển thủ hi hi hi hi hi, nên hình dung đao máu hung ác này thế nào đây....Chúng tựa như một con rồng lớn đang săn con mồi! !"

So với Tạ Kì Hàn, cậu có ưu thế là tốc độ và sức bật. Cứ tiếp tục kéo dài nữa thì người kiệt sức trước chắc chắn là mình, Từ Dĩ Niên quyết định.

____Vậy thì đánh cược một phen!

Cậu trực tiếp theo quán tính chạy nhanh quỳ xuống mặt đất, hai tay nhắm ngay mặt đất dùng sức vỗ mạnh.

Lôi điện như thủy triều từ mặt đất tuôn ra, cả đấu trường bùng lên tiếng vang đùng đoàng!

Đao máu của Tạ Kì Hàn có thể từ mặt đất mọc lên, chứng tỏ hắn phải dùng cách gì đó để liên tục truyền máu xuống nền nhà. Trong quá trình chạy trốn Từ Dĩ Niên đã cẩn thận quan sát, ở gót chân của bộ xương khô như màu máu đen kia có một đoạn đâm vào mặt đất, Từ Dĩ Niên đoán đây có thể là cách Tạ Kì Hàn dùng để đưa máu xuống. Tuy rằng bên ngoài chỉ có một mảnh nhỏ như vậy, nhưng xét theo số lượng đao, chắc chắn thực tế hắn phải vận chuyển vào không ít máu.

Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, Tạ Kì Hàn cũng đã tiêu hao rất nhiều, số lượng vũ khí màu đen có thể chế tạo chắc chắn có hạn, tất cả những đao vàng trên sân thi đấu là minh chứng. Nếu cậu đoán không lầm, máu sau khi truyền xuống mặt đất chỉ có thể ngưng tụ thành vũ khí màu vàng! Chất liệu của vũ khí màu đen vô cùng khó vỡ, nhưng lôi điện có thể trực tiếp xuyên qua loại màu vàng ___ Cứ như vậy, xem như Tạ Kì Hàn né tránh thế nào nhất định cũng sẽ bị điện giật! Hơn nữa bởi vì tính đặc thù của Hoàng Linh, vũ khí được tạo ra liên quan chặt chẽ đến cơ thể hắn, đây tương đương với việc trực tiếp đánh vào điểm yếu của hắn!

Sân thi đấu bị Từ Dĩ Niên phá tan toàn bộ, yêu quái cả phòng bị một phen phá hủy như gió mạnh quét qua này làm cho hò hét không ngừng, thấy cả người Tạ Kì Hàn tê liệt, khung xương máu đen không thể phá vỡ bởi vì hắn mất năng lực khống chế mà tan rã đi mất, những người xem ngồi hàng đầu không nhịn được nhướn người lên phía trước, hai tay nắm chặt lan can khán đài.

Từ Dĩ Niên vươn đôi tay.

Ầm!

Ầm___!

Những tia sấm sét lần lượt giáng xuống, độ sáng của chúng thậm chí còn lấn át cả ánh đèn đấu trường, tiếng sấm vang dội như tiếng trời phạt.

"Không ổn rồi các anh em, chúng ta gặp cao thủ rồi!"

"Phắc luôn, anh hi trâu bò, anh hi gϊếŧ đi! Chỉ cần thắng được trận này, anh chính là tỷ phú của Tượng Sơn! Các anh em sẽ theo sau anh húp ngụm canh*!"

*Ý nói sẽ đối xử tốt, hòa thuận thân thiết các thứ.

"Nhanh như vậy đã nhận ba mới rồi? Đánh cược một đêm thêm một ba."

"Có lời này tôi không thích nghe, luật của đánh cược, ai mạnh là ba___Nhưng nếu cậu đủ mạnh, cậu có thể trở thành ba của tôi."

"Màn hình lớn sao tự dưng đen thui thế? Chẳng lẽ đạo diễn bị điện giật chết rồi hả?"

"Ai thắng? Mẹ nó không thấy cái đếch gì hết. Đằng trước có thể ngồi xuống không? Lấy tố chất khán giả ra coi!"

"Tóm lại là ai thắng? Nói một câu đi chứ!"

"Không thể tin được___" Giọng của bình luận viên vang vọng cả đấu trường, "Dưới tình huống gian nan như vậy mà còn có thể xoay chuyển thế cục, thật đúng là một ván cược lớn! Tuyển thủ Tạ Kì Hàn hình như đã mất đi năng lực hành động, cậu ấy ngã xuống mặt đất, tuyển thủ hi hi hi hi hi vẫn đứng yên như cũ!"

Tiếng sấm qua đi, không chỉ có sân thi đấu vinh quang hi sinh, cả màn hình truyền phát cũng bị ảnh hưởng đột ngột cháy thành màu đen.

"...Anh không dùng hết khả năng." Từ Dĩ Niên nói chuyện đứt quãng, cậu hô hâp dồn dập, cảnh tượng trước mặt chỉ còn lại một màu trắng xóa. Cậu phải dựa cả vào tâm lý thắng thì phải thắng cho trót mới có thể miễn cưỡng ép mình đứng vững.

"Cậu...Cũng không vậy à...khụ," Tạ Kì Hàn phun ra một bụng máu, da cả người hắn đều bị điện đốt đỏ, những đường hoa văn vàng kim sáng chói như mặt trời cũng mờ đi không ít, "Ông đây....Cũng không đặt cược mình, không cần phải thật sự liều mạng."

"Anh có nhận thua không?" Từ Dĩ Niên chậm lại, cảm thấy trạng thái tốt lên được một ít, giữa ngón tay lại tỏa lên ánh điện.

Tạ Kỳ Hàn không nghĩ tới cậu đã như vậy rồi thế mà còn không quên thi đấu, nhất thời vừa bực vừa buồn cười, gần như là quát vào mặt cậu: "Nhận nhận nhận! Mẹ nó tôi nhận! Cậu trâu bò lắm!"

"Được." Từ Dĩ Niên hạ tay xuống, một lúc lâu sau, trên gương mặt dính máu của cậu tràn ra một nụ cười, "Thật con mẹ nó đã."

"...."

Nghe thấy Tạ Kì Hàn nhận thua, bình luận viên ở trên đài cao giọng nói: "Chúng ta cùng chúc mừng vị tuyển thủ đeo mặt nạ này, tuy rằng cả tên thật của cậu ấy chúng ta cũng không biết, nhưng cậu ấy đã trở thành quán quân đấu nhóm nhỏ của Tượng Sơn tháng này! Các bạn khán giả ơi, hãy cùng nhau hô thật lớn tên cậu ấy nào!"

"Hi hi hi hi hi!"

"Hi hi hi hi hi!"

"Anh hi trâu bò! Mẹ anh chứ có thể đổi tên không, ông đây thua còn phải giả vờ cười, mấy tên chó mặt quạo bên cạnh thắng tiền cũng biến thành cười nhe răng luôn rồi, đen đủi!"

Tạ Kì Hàn không thể cử động, lúc này Từ Dĩ Niên bày ra phong độ của một người chiến thắng. Đến khi nhân viên chạy lên nâng Tạ Kì Hàn đi, cậu còn cực kì tự tin bắt chuyện: "Tiền thuốc của anh ta cứ trừ vào tài khoản tôi, không cần khách khí."

Tạ Kì Hàn cười mắng một câu: "Phắc, xui xẻo."

Chờ lúc Tạ Kì Hàn được nâng lên cáng, Từ Dĩ Niên cũng bước xuống đài thi đấu, tiếng hô hào cả phòng gần như muốn bao trùm lấy cậu. Một vài yêu quái thắng tiền, bọn họ hoan hô vì cậu, phần lớn yêu quái thua tiền, bọn họ vẫn hoan hô vì cậu. Trong bầu không khí vui vẻ hết mình này, cậu đột nhiên hiểu ra vì sao nhiều người lại thích đánh cược cả tính mạng để tới đấu trường thi đấu như vậy.

Cậu đi xuống dưới đài, nhìn thấy Úc Hòe đang đứng cách đó không xa.

Bước chân Từ Dĩ Niên khựng lại, màn hình vừa được sửa gấp lúc này hiện ra bóng dáng cậu và Úc Hòe, bình luận viên nóng lòng muốn thử, đã chuẩn bị bản thảo thuyết minh xong đâu vào đấy luôn rồi.

Úc Hòe phất tay một cái, màn hình tối sầm, cả bình luận viên cũng bị tắt mic, một đám yêu quái thất vọng kêu rên.

Không cho phát hả?

Thế này rồi mà còn không cho phát, nhân loại và đại yêu quái, quán quân tháng Tượng Sơn và ông chủ Cảng Tự Do, cốt truyện xuất sắc cỡ này thì phải cho lên chứ!

Còn hơn cái tên nhà họ Từ vắt chanh bỏ vỏ kia, tiểu quỷ không biết điều, rõ ràng người này xứng với ông chủ của bọn họ hơn nhiều!

Từ trong xương yêu tộc đã không biết khuôn phép viết như thế nào, tuy màn hình đã đen, bốn phía vẫn không ngừng kích động, không biết ai hô lên trước: "Xứng đôi!"

Các yêu quái cũng ồn ào theo: "Xứng đôi!"

Hiện trường ầm ĩ hết sức, mặt Từ Dĩ Niên hơi khô nóng, Úc Hòe vẫn không ảnh hưởng gì, anh quan sát chỗ bị thương của Từ Dĩ Niên một lượt, trải qua trận đấu quyết liệt, trên người Từ Dĩ Niên có rất nhiều nơi đang chảy máu, đặc biệt bắp chân là bị thương nghiêm trọng nhất, cái này khiến cho cậu đi đường cũng phải bước khập khiễng.

Úc Hòe nhìn bộ dạng chật vật đáng thương của cậu, trong mắt nổi lên cảm xúc khó mà đoán được. Cứ đối diện như vậy một lúc lâu, Úc Hòe chủ động hỏi: "Chơi đủ chưa?"

Tim Từ Dĩ Niên đập lỡ một nhịp.

Rõ ràng vẻ mặt và giọng điệu đều mang ý cười nhạo, nhưng cậu lại cảm thấy anh cố ý đứng đây chờ cậu.

Có lẽ cậu thật sự bị Tạ Kì Hàn đánh cho ngốc rồi....

Vừa nghĩ đến Tạ Kì Hàn, giọng bị điện giật khàn của người này đã vang lên, Tạ Kì Hàn được mấy nhân viên luống cuống đặt lên cáng, còn cứng đầu như cũ ngồi dậy ới đến hướng bọn họ: "Thiếu chút nữa thì quên, anh em này, cậu nói tên đi, đợi vết thương lành rồi tôi tới tìm cậu uống rượu!"

Úc Hòe không nhìn sang đó, anh bước lên một bước, hơi cúi thấp người xuống, tiến sát đến bên tai Từ Dĩ Niên.

Giữa những tiếng cười lao nhao ồn ào, Úc Hòe dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy thì thầm: "Bản lĩnh cũng lớn nhỉ, Từ Dĩ Niên."

Đột nhiên không kịp đề phòng bị gọi tên, cậu theo bản năng quay đầu lại, vành tai dường như sát vào thứ gì đó, hình như cậu không cẩn thận cọ vào sườn mặt Úc Hòe, lại hình như không phải.

Rõ ràng thật nhiều những yêu quái ở đây cũng không nguy hiểm bằng người trước mặt, nhưng cậu không sợ hãi chút nào. Tinh thần luôn căng chặt được thả lỏng, Từ Dĩ Niên mới cảm thấy một cơn mỏi mệt thoát lực.

Thì ra trong tiềm thức, cậu vẫn còn giữ lại thói quen và suy nghĩ cũ.

Chỉ cần ở bên cạnh Úc Hòe, cậu sẽ luôn an toàn.

Tay chân Từ Dĩ Niên nhũn ra, ý thức được mình thật sự không còn sức, cậu cười khổ, khóe môi mấp máy, lại không phát ra được bất cứ thanh âm nào.

Thật xin lỗi.

Em muốn dựa vào anh một lần, chỉ lúc này thôi....

Cậu nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi ý thức.

Tác giả có lời muốn nói: Xứng đôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.