Chương 4: Đánh nhau
Beta: Hana
"Lớn lên xinh đẹp thế này, đáng tiếc lại là người câm"
–
Từ Dĩ Niên bị bịt kín mắt đẩy lên lầu hai, ba mắt dẫn Thần Nhiên ra sau hậu đài. Đầu chú đồng lòng bên kia truyền đến tiếng cười nhạo của Thần Nhiên: [ Đến cả yêu quái cũng nói như vậy, tên nhị thế tổ* buổi sáng nhìn cậu thành hồ ly cũng không phải không có lý do. ]
*Bắt nguồn từ vua Tần Nhị Thế - vị vua chỉ biết ăn chơi phung phí mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm trị vì. Từ đây trở thành thành ngữ phổ biến, ý chỉ con cháu của những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
[ Đó là bởi vì bọn họ đui hết rồi, đến cả ba ruột của mình cũng nhận không ra. ] Từ Dĩ Niên im hơi lặng tiếng lý sự lại.
Có thể được nhận là khách VIP của cái chỗ quỷ này, chẳng cần nghĩ cũng biết không phải là nhân vật đơn giản. Thần Nhiên thu lại giọng điệu đùa giỡn: [ Bất cứ lúc nào có tình huống gì phải trao đổi ngay, thấy tình hình không đúng thì giữ mạng quan trọng nhất. ]
[ Biết rồi, cậu cũng cẩn thận đó. ] Từ Dĩ Niên hiếm thấy không tranh cãi với hắn.
Khăn bịt mắt đen thẫm tước đoạt hoàn toàn thị giác, Từ Dĩ Niên chỉ có thể cảm thấy đã đi đến cuối hành lang tròn, theo tiếng mở cửa cành cạch, yêu quái áp giải đẩy mạnh cậu vào phòng, trói chặt cậu vào giữa cột đá.
Khăn trên mặt bị kéo xuống, ánh sáng chói mắt khiến Từ Dĩ Niên phải nhắm mắt lại, mấy cái camera trên trần nhà chiếu thẳng lên người cậu, ống kính lóe ra ánh đỏ lạnh buốt như rắn độc thè lưỡi, bắt đầu dò xét nhìn con mồi bị bắt trói.
Phía sau màn hình camera, bao nhiêu đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm gương mặt diễm lệ của nam sinh. Quy mô lầu hai chỉ quay hình phục vụ cho khách VIP, tiến hành đồng thời với đấu giá ở lầu một, không ảnh hưởng lẫn nhau, cơ hội ra giá không công khai như vậy chỉ có một lần, người ra giá cao nhất sẽ thắng thầu. Trong lòng đám khách VIP thầm ghi giá cho món hàng xinh đẹp này, từng gian phòng lần lượt ra những con số khiến người ta phải kinh ngạc chậc lưỡi.
-
Trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ, không khí trầm lặng khiến Từ Dĩ Niên bắt đầu buồn bực, bị bất đắc dĩ đối diện với camera khắp phòng, trong lòng cậu khó chịu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc cực kì nhàm chán, Từ Dĩ Niên lại đi làm phiền Thần Nhiên.
[ Cậu thế nào rồi? ]
[ Đến hậu đài, trong này đặt hơn mười cái lồng sắt vàng, bên trong nhốt đầy yêu quái bị xem thành vật phẩm đấu giá. Có phong khôi, thực địa linh, thiên kích....Đều là những yêu quái thực lực không tầm thường. ]
Trước khi hội đấu giá yêu giới được hợp phép, thường xuyên xuất hiện phía chủ sự bắt yêu quái làm vật phẩm đấu giá. Xương cốt, máu thịt yêu tộc đều có thể trở thành vật liệu quý giá, thậm chí còn dùng cả cơ thể sống để thí nghiệm, ở trong đây xuất hiện tình huống bán đấu giá yêu tộc cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Nghe thấy Thần Nhiên báo ra những chủng tộc thường chỉ được thấy trong sách giáo khoa, Từ Dĩ Niên kinh ngạc nói: [ Này cũng dám bắt luôn á? Chỗ này mà bị tóm được, phía chủ sự ngồi tù mệt luôn đó. ]
Thần Nhiên nghe giọng Từ Dĩ Niên, không một tiếng động quan sát bốn phía. Ba mắt áp giải hắn nhỏ giọng nói: "Anh à, tất cả vật đấu giá ở hậu đài đều bị nhốt trong lồng sắt, anh chọn cái nào thuận mắt đi, em dẫn anh vào."
"Chìa khóa ở đâu?"
"Chìa khóa đang trong tay bảo vệ, anh mạnh như vậy, chờ tí nữa tìm một tên canh gác nào đó đi ngang qua lồng, nhân cơ hội đánh ngất tên đó là ra được à."
Cách đó không xa có hai tên canh gác vóc dáng to lớn, người phải cao đến tận hai mét rưỡi, trong đó có một gã đeo rìu sau lưng, gã còn lại có một vết sẹo xuyên qua cả khuôn mặt.
Thần Nhiên hơi đăm chiêu, không nói tiếp. Tầm mắt hắn xẹt qua lồng vàng giam giữ yêu quái, đám yêu quái nhìn thấy ánh mắt của hắn, hung tợn nói: "Nhìn cái gì? Cẩn thận tôi bẻ đầu xuống bây giờ!"
"Lại có ma xui xẻo nào bị bắt vào hả?"
"Hình như còn là trừ yêu sư, đúng là vô dụng, thế mà còn bị ba mắt bắt vào!"
Thần Nhiên không để ý đến bọn họ, quét mắt nhìn qua hoa văn mờ chợt lóe lên trên lồng vàng, hơi quay đầu liếc nhìn ba mắt. Ba mắt còn đang chào hỏi hai gã canh gác, canh gác mặt sẹo cười nói: "Lợi hại, vậy mà còn bắt được trừ yêu sư, đúng lúc dùng huyết tế cho máy ước nguyện."
Mặt sẹo vừa nói vừa đi lên phía trước, ba mắt đẩy Thần Nhiên theo sát phía sau, cuối cùng dừng lại trước một cái lồng chim. Trong một đám lồng chữ nhật giam giữ yêu quái, lồng chim khổng lồ màu vàng vô cùng bắt mắt, có vẻ bởi vì đã sử dụng nhiều năm, trên đỉnh lồng còn dính rỉ sét màu đỏ đậm, bên trong nhốt toàn là con người.
Thần Nhiên nhìn kỹ, không thấy hai thành viên mất tích đâu, nhưng trong đám người lộ ra một gương mặt hơi quen mắt, vẻ mặt cô gái tái nhợt, vừa thấy gã canh gác là sợ tới mức run lẩy bẩy, Thần Nhiên nhìn cô một lát, nhớ ra đã gặp người này ở đâu rồi.
Sáng nay ở cửa chính, là cô gái KOL nhị thế tổ tóc đỏ dẫn theo. Thế này xem ra, phía chủ sự bắt không ít người ở hội đấu giá ban ngày.
Mặt sẹo mở lồng chim ra, người bên trong thấy canh gác đều lui về sau. Thần Nhiên bất động đứng bên ngoài, ba mắt thấp giọng thúc giục: "Anh, đi vào đi."
Thần Nhiên quay đầu nhìn hắn, ba mắt ý thức được không ổn, thấy Thần Nhiên chỉ cách lồng sắt một bước, đơn giản trực tiếp đẩy hắn vào. Ngọn lửa nóng rực trong nháy mắt bao quanh ba mắt, hắn thậm chí không kịp gào thét đã bị lửa nóng đốt thành tro bụi. Thần Nhiên vẩy rơi còng tay, cười nhạo nói: "Phù văn cấm chế rõ ràng như vậy, cho rằng tôi không nhìn thấy?"
Bên trên lồng chim vẽ đầy phù văn vàng nhạt, bất kể là yêu tộc hay trừ yêu sư, vào lồng rồi sẽ không thể sử dụng năng lực nữa. Hai gã canh gác thấy tình thế không ổn xông tới, vở kịch bất ngờ xảy ra này khiến đám yêu quái trong lồng sắt phấn khích víu lan can: "Ê ! Trừ yêu sư! Xử lý chúng đi!"
....
Thần Nhiên bên kia đã bắt đầu đánh nhau, tiếng tim đập trở nên hỗn loạn. Từ Dĩ Niên sợ ảnh hưởng hắn phát huy, tận lực ép mình không được nghĩ ngợi lung tung, đang nhịn đến phát bực, cửa phòng bỗng mở ra từ bên ngoài, hai yêu quái thân hình cường tráng một trước một sau đi đến.
Yêu quái đầu trâu nhếch môi, cười sâu xa với cậu: "Chúc mừng cậu, bán ra được một cái giá kinh người."
Một yêu quái khác bịt lại hai mắt Từ Dĩ Nhiên, bọn họ nhanh chóng cởi trói cho cậu, đeo còng lên tay chân, thô lỗ kéo cậu ra ngoài.
Từ Dĩ Niên không nhịn được điên cuồng mắng trong lòng, miễn cưỡng duy trì vẻ mặt. Còng chân kim loại quẹt xuống mặt đất phát ra tiếng leng keng, cậu bị đưa đến cửa một gian phòng riêng nào đó, hai yêu quái dẫn cậu vào, cung kính đóng cửa rời đi.
Trong gian phòng đậm mùi huân hương trong veo, tựa như hoa trắng sương mai lặng lẽ nở rộ, hương thơm thuần khiết xen lẫn hương gỗ nhè nhẹ, khiến cho người ta lầm tưởng bản thân đang đặt mình trên bụi hoa cỏ dưới tán cây cổ thụ.
Một giọng nói trầm ấm dễ nghe truyền đến, lại không giấu được vẻ ngả ngớn: "Phía chủ sự lần này cũng thật không tồi, có thể tìm được loại hàng hiếm lạ này."
Từ Dĩ Niên tập trung lắng nghe, xác định trong gian phòng này chỉ có một người. Người nọ thấy cậu đứng yên không nhúc nhích, khẽ cười nhẹ: "Còn không lại đây à?"
Được, Từ Dĩ Niên nghĩ thầm.
Chờ ông đây sang đó nổ tung đầu chó đằng ấy.
Cậu giẫm lên tấm thảm mềm mại, chậm rãi đi lên phía trước. Cái khăn che mắt còn chưa gỡ xuống, động tác Từ Dĩ Niên chậm rì rì, chỉ có thể dựa vào tiếng hít thở phán đoán sơ sơ vị trí của người kia. Có lẽ là ngại cậu đi quá chậm, yêu quái nói chuyện thong thả chậm rãi đi tới trước mặt Từ Dĩ Niên, ngón tay thon dài chạm vào sau tai cậu, kéo khăn che mắt xuống nhẹ nhàng cứ như đang đối xử với người yêu.
Từ Dĩ Niên đối diện với một đôi mắt xanh lục tựa như rừng rậm, khóe mắt đậm lấy ý cười. Để ý thấy răng nanh trắng của hắn, Từ Dĩ Niên xác định đây là một Lang yêu.
*Lang yêu: Loài sói
"Lớn lên xinh đẹp như vậy, đáng tiếc lại là người câm." Lang yêu vừa nói vừa rũ mắt tới gần, như là muốn nắm lấy cằm cậu. Từ Dĩ Niên nổi da gà gai ốc đầy mình, nhịn xuống cảm giác khó chịu cảm nhận yêu lực trên người đối phương, trong lòng đã ước lượng được trình độ của Lang yêu, Từ Dĩ Niên trực tiếp tránh không cho hắn đụng vào, lạnh như băng nói: "Không muốn chết thì cút xa một chút."
Lang yêu ngẩn người, như bị mấy lời lỗ mãng của cậu làm cho chấn động. Hắn không chớp mắt đánh giá cậu, cảm xúc trong mắt chợt thay đổi, một lúc sau kinh ngạc nói: "Từ từ, cậu là Từ Dĩ Niên?"
Từ Dĩ Niên không hiểu ra sao, đang định hỏi anh là ai thế, trong mắt Lang yêu lại lần nữa chan chứa ý cười, giống như vừa thu được một niềm vui bất ngờ: "Cậu nói xem, nếu tôi đưa cậu cho Úc Hòe, cậu ta sẽ cảm ơn tôi thế nào?"
Vẻ mặt Từ Dĩ Niên thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Cậu như bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ánh điện thật nhỏ từ đầu ngón tay tràn ra. Lang yêu không chú ý đến biến hóa của cậu, còn đang tự mình nói với mình: "Rơi vào tay cậu ta, không nói chắc được cậu ta sẽ dày vò cậu thế nào. Đáng tiếc gương mặt này của cậu____"
Mười ngón tay Từ Dĩ Niên chợt bùng lên ánh điện.
Bóng dáng cậu nhanh như ma quỷ, cổ Lang yêu bị xích còng tay trói chặt, hai má đỏ bừng, không thể động đậy. Dòng điện xanh tím sáng chói theo dây xích dẫn vào cơ thể, hai tay Từ Dĩ Niên bẻ chặt, Lang yêu bị điện giật tê rần quỳ rạp hai gối xuống, ầm một tiếng ngã thật mạnh lên mặt đất!
Từ Dĩ Niên lắc lắc hai tay, còng tay gãy tan tành lách cách rơi xuống. Cậu đá một cước hất văng còng chân, đang chuẩn bị quay lại với Lang yêu, Lang yêu che cổ, không ngừng ho khan xua tay; "Dừng....Dừng lại! Có gì gì từ từ nói!"
"Tôi là đang từ từ nói với anh đây." Từ Dĩ Niên hung tợn, không chút khách khí đạp Lang yêu một cước.
Lang yêu đau đến run rẩy, sợ cậu lại tấn công, nhanh như gió xin tha: "Tôi sai rồi tôi sai rồi, Úc Hòe không xứng với cậu....Khụ khụ!"
Từ Dĩ Niên vốn chuẩn bị dừng tay, vừa nghe thấy lời này, dòng điện lớn lại hạ xuống, trực tiếp đập vào Lang yêu đang lắm mồm lảm nhảm:
"Cho phép anh nói đến anh ấy hả?"
Lang yêu run rẩy cả người, trong vẻ khổ sở còn mang theo một nét mờ mịt, không hiểu sao tự dưng mình lại bị đánh.
Hắn đang nói Úc Hòe không tốt mà?
Thằng nhóc này sao y như pháo vậy hả, nói cái gì cũng không được ? ?
Tác giả có lời muốn nói: Ác bá tiểu Niên
*Ví một người như pháo ý bảo người này dễ nổi nóng, động một tí là cộc cằn bùng nổ
**Ác bá là chỉ những kẻ đầy tội ác, ỷ thế ép bức người khác, bởi vậy mới có cụm "ác bá cường hào". Cơ mà đây tác giả chỉ nói chơi thôi, kiểu đùa dễ thương ý