Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 45: Giữa Hè



Chương 45: Giữa Hè

"Có thể gặp được cậu, tôi thật sự rất vui"

-

Thấy Diệp Tiễu tiến lên, Úc Hoè bỗng nhiên kéo mạnh Từ Dĩ Niên về sau mình. Sức mạnh khổng lồ bất ngờ không kịp đề phòng đánh ập đến, Từ Dĩ Niên thậm chí không kịp di chuyển đã thấy Úc Hoè bị đập mạnh vào mặt tường, xung lực dữ dội khiến cho bức tường vỡ thành từng mảnh, hơn nửa người Úc Hoè bị thương nặng, khoé miệng tràn máu tươi. Anh gục đầu xuống, như là mất đi ý thức.

"Cậu làm gì thế! !"

Từ Dĩ Niên vừa sợ vừa giận, Diệp Tiễu lại tấn công đến, ngọn lửa màu đen không ngừng bùng lên tiếng nổ vang dội. Từ Dĩ Niên không dám ra tay bừa, chỉ có thể vừa tránh vừa tiếp cận Diệp Tiễu, nỗ lực muốn dùng năng lực Khởi La khống chế hắn.

"Diệp Tiễu!" Từ Dĩ Niên tránh đi lửa đen, cất cao giọng nói, "Cậu tỉnh táo lại đi! !"

Diệp Tiễu ngoảnh mặt làm ngơ, ngọn lửa bùng lên từ khắp bốn phương tám hướng tấn công đến. Từ Dĩ Niên khó khăn tránh khỏi lửa đen nóng cháy, nhưng không có cách nào thoát được ảnh hưởng của vụ nổ, ngay tức khắc da tróc thịt bong, đau đớn và nóng rát khiến cậu phải nheo mắt lại. Tốc độ của Diệp Tiễu nhanh đến kinh người, chỉ trong nháy mắt đã ép tới sát bên Từ Dĩ Niên, đập một cú đến trước mặt cậu!

Từ Dĩ Niên không kịp tránh đi, trên mặt lan ra cơn đau đớn bỏng rát, nhưng cũng bởi vì vậy, khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại, Từ Dĩ Niên nhân cơ hội trở tay tích góp năng lực Khởi La, vỗ thật mạnh về phía hắn!

....Không có tác dụng!

Trình độ của Diệp Tiễu ngang bằng với cậu, hoặc là còn mạnh hơn cả cậu.

Từ Dĩ Niên lập tức từ bỏ năng lực này, cả người cậu loé lên ánh điện, phóng thẳng tới lửa đen không ngừng nổ mạnh xung quanh Diệp Tiễu. Lôi điện trong tay thiếu chút nữa thì đâm xuyên cổ Diệp Tiễu, trong giây phút cuối cùng, Từ Dĩ Niên bỏ công kích chỗ hiểm, ngược lại đánh vào phần bụng Diệp Tiễu.

Diệp Tiễu nhạy bén nhận thấy nguy hiểm, ngay lúc cậu đánh tới hơi hạ thấp người xuống tránh, đồng thời chạm một tay vào mặt đất, nguyên tố kim loại trong sàn nhà bị rút ra tái tạo lại, đầu ngón tay Diệp Tiễu quấn quanh sợi kim loại cực mảnh, theo động tác lật ngón tay của hắn, vô số đầu kim loại phá tan mặt đất, tất cả cùng đánh úp về phía Từ Dĩ Niên như mũi tên rời cung!

Từ Dĩ Niên bị ép phải nhảy ra để tránh, sợi kim loại mắt thường khó mà thấy được cắt xuyên mặt đất hệt như cắt vỡ đậu hũ, vị trí cậu đứng ban đầu chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện một mảnh lỗ thủng như tổ ong. Từ Dĩ Niên nghĩ lại còn sợ, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gió sắc bén, trần nhà thế mà cũng mọc lên vô số sợi kim loại! Từ Dĩ Niên không thể không khoanh tay bảo vệ chỗ hiểm, lòng bàn tay phóng ra lượng lớn lôi điện nỗ lực chống lại.

Cùng lúc đó, Diệp Tiễu nâng bàn tay bắn đầy sợi kim loại lên, ngọn lửa đen tới mức không rõ màu sắc rất nhanh đã leo khắp xung quanh sợi mảnh gần như trong suốt, tốc độ lửa đen bốc lên nhanh đến kinh người, lúc này Từ Dĩ Niên mới phát hiện bốn phía quanh mình phủ kín kim loại cháy hừng hực, hệt như thiên la địa võng vây cậu vào trong đó, không còn nơi nào để trốn đi nữa!

Bùm! Bùm! Bùm!

Sợi mảnh gom lại, lửa đen nổ tung! Đốm lửa vờn quanh khắp mọi phía, tiếng động khủng bố qua đi, Từ Dĩ Niên từ giữa không trung ngã xuống mặt đất, vụ nổ trải rộng và kim loại cắt ra để lại vết thương khắp người. Sợi kim loại xuyên qua tứ chi cậu, cố định chặt cậu vào mặt đất, tựa như một con bươm bướm mắc kẹt trong mạng nhện.

Diệp Tiễu rút một thanh dao găm hình dạng kì quái lên từ dưới đất, đi từng bước đến trước mặt Từ Dĩ Niên. Độ nóng còn sót lại sau lửa đen nổ tung mang đến cơn đau khiến Từ Dĩ Niên khó nhịn, tứ chi run rẩy, vụ nổ thương tổn đến mắt cậu, cậu chỉ có thể mơ hồ trông thấy Diệp Tiễu giơ dao găm lên____

"Từ Dĩ Niên!"

"Tiểu Từ ca!"

Bên tai truyền đến tiếng hô lo lắng của Thần Nhiên và Hạ Tử Hành, ngọn lửa và băng lạnh nhanh chóng lao tới từ cửa, nhưng cả hai đều không kịp ngăn cản Diệp Tiễu. Cảm giác sợ hãi chưa từng có như thủy triều dâng lên đỉnh đầu, Từ Dĩ Niên trơ mắt nhìn thanh dao găm đâm về phía mình, lưỡi dao phát ra ánh lạnh sắc bén___

Máu nóng nhỏ lên mặt cậu, Từ Dĩ Niên ngây người mất mất giây, mới ý thức được đây là máu của Diệp Tiễu.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, thanh dao găm đã chuyển hướng ngược lại, Diệp Tiễu đâm nó vào chính lồng ngực của mình. Hắn vô lực buông tay ra, dao găm leng keng rơi xuống đất, chủ nhân và nó cùng nhau ngã sấp xuống trước mặt Từ Dĩ Niên.

Ánh mắt Diệp Tiễu lần nữa lấy lại thần thái, hắn trông thấy thương tích dữ tợn trên người Từ Dĩ Niên: "Thật xin lỗi...Tôi không kiểm soát được...."

Mệnh lệnh của tiến sĩ hoàn toàn khống chế lý trí hắn, dù cho hắn có điên cuồng phản kháng thế nào, tinh thần cũng chỉ có thể bị vây trong màn tuyết trắng xoá. Có lẽ bởi vì tiếng hô của Thần Nhiên và Hạ Tử Hành, cũng có lẽ là vì bị hình ảnh trước mắt kíƈɦ ŧɦíƈɦ, khoảnh khắc cuối cùng hắn đã giành lại quyền khống chế thân thể, không chút do dự đâm mũi dao vào chính trái tim mình.

Sợi kim loại xuyên qua tứ chi cậu biến mất không còn, Từ Dĩ Niên run rẩy đứng lên từ mặt đất, không thể ý tới cổ tay đang chảy máu không ngừng: "Diệp Tiễu, Diệp Tiễu?!"

Người trong vũng máu dường như lên tiếng, lại dường như không có.

"Không sao...." Thanh âm Diệp Tiễu nhỏ như là thì thào, "Tôi...."

Tôi không sao.

____"Thằng bé này không sinh ra thì tốt rồi."

____"Tôi không nên sinh nó ra, cậu có nhìn thấy đôi mắt của nó không, thế mà là màu vàng! Giống hệt như rắn! Con người sao có thể có đôi mắt kỳ lạ như vậy?"

___"Trông nó giống y như tên quỷ xui xẻo đó, vừa nhìn đôi mắt của thằng bé này tôi lại gặp ác mộng, đúng thật là nghiệp chướng...."

Diệp Tiễu ngày nhỏ nghe thấy mẹ mình gọi điện nói chuyện với người khác, nó cuộn mình trong góc, liếm liếm cánh tay bị thương của mình. Bụng rất đói, nhưng nó không dám làm phiền mẹ. Hôm nay nó gây chuyện trong trường, đám nhỏ cùng tuổi xé rách sách bài tập của nó, đổ nhựa cao su lên đầy bàn nó, cuối cùng khi nó vất vả kéo cặp sách từ trong thùng rác ra, một dòng chữ nguệch ngoạc trên sách giáo khoa đập vào tầm mắt:

Mày thật buồn nôn, quái vật!

Mau cút đi, tao không muốn ngồi học cùng lớp với mày.

....

Mấy việc bắt nạt này đối với nó là chuyện thường như cơm bữa, Diệp Tiễu yên lặng lau sạch bàn học, phủi sạch bụi đất dính trên cặp sách, tiếng chỉ trỏ bàn tán phát ra từ cửa lớp, giọng của đám trẻ này rất bén nhọn, nhưng lời bọn chúng nói ra lại càng bén nhọn hơn:

"Mấy cậu nhìn dáng vẻ chết cũng không đi của nó kìa, thật không biết xấu hổ."

"Giống hệt mẹ nó, da mặt đều dày như nhau, ê, nghe nói mẹ mày bị ba mày bỏ phải không? Đáng lắm! Thế mà lại sinh con cho yêu quái! Nghe nói trước đây bà ta còn thường xuyên bị đánh nhỉ...."

Thấy nó quay đầu, tiếng chỉ trỏ không giảm mà còn tăng. Sự nhẫn nhịn của Diệp Tiễu đã đạt đến giới hạn.

Nó đánh thằng nhỏ này.

Nó là con lai do con người và yêu quái kết hợp sinh ra, mẹ nó chưa bao giờ nhắc đến ba nó chủng tộc gì, Diệp Tiễu cũng không biết một nửa dòng máu khác chảy trong cơ thể mình đến từ đâu, nó đoán nó có quan hệ với yêu quái thuộc loài rắn. Khả năng khôi phục của nó cực kì nhanh, sức lớn, phản ứng cũng nhạy bén, với nó mà nói, đối phó với đám trẻ này chỉ dễ như trở bàn tay.

Nó bị mời phụ huynh. Sắc mặt mẹ rất khó coi, mặc dù không nói gì trước mặt giáo viên, chỉ liên tục xin lỗi, nhưng sau khi về nhà, bà ấy cho nó một cái tát thật mạnh.

"Mày làm tao thấy rất xấu hổ." Bà ấy ghét bỏ nói, "Đức hạnh y như ba mày, chỉ biết động thủ."

Bởi vì bọn nó mắng mẹ, con mới động thủ mà.

Diệp Tiễu muốn giải thích, mẹ nó đã cầm điện thoại đi vào phòng, chỉ một lát sau, trong phòng truyền ra tiếng người phụ nữ ấy khóc sướt mướt. Diệp Tiễu ôm đầu gối, lúc này mới phát hiện ngoài cửa sổ đã bắt đầu có tuyết rơi.

Bỗng nhiên nó cảm thấy rất lạnh.

Nó không thích mùa đông, năm mười tuổi ấy là một năm rét đậm, nó bị đưa vào phòng thí nghiệm Vân Dao, gặp được yêu quái như bông tuyết sinh ra trong đêm đông buốt giá. Tiến sĩ nghe nói nó không thích đôi mắt mang đặc trưng rõ ràng của loài rắn, mỉm cười cúi người xuống, xoa xoa đầu nó: "Tôi đổi cho nhóc."

Diệp Tiễu vẫn còn là trẻ con ngây thơ hỏi: "Đôi mắt của con người ạ?"

"Không, thứ tôi cho nhóc là đôi mắt mạnh mẽ nhất trên đời. Đôi mắt của ma tộc."

Tiến sĩ là kẻ cố chấp theo đuổi sự hoàn mỹ, tất cả thể thí nghiệm thành công sẽ bị thay tròng tím nhân tạo, chỉ có đồng tử của Diệp Tiễu đến từ một ma tộc chân chính. Mặc dù quá trình thí nghiệm đẫm máu lại tàn nhẫn, tiến sĩ vẫn là một thiên tài độc nhất vô nhị, một năm sau hắn chế tạo thành công Hỗn Huyết, trước khi chính thức đặt tên, tiến sĩ gọi một mình Diệp Tiễu tới, cho nó xem viên thuốc trị giá ngàn vàng trong lọ thủy tinh.

"Tôi quyết định dùng số hiệu của nhóc đặt tên cho nó, 199." Tiến sĩ nói xong, thuận tay đặt viên thuốc mai này mang đến sóng to gió lớn sang một bên, "Đúng rồi, nhóc tên gì?"

"Diệp Tiễu." Nó nói.

"Tôi tên là Giang Thừa Tuyết." Tiến sĩ cúi đầu, nhìn đôi mắt tím sẫm của đứa trẻ, "Phải nhớ thật kỹ, trừ nhóc ra, không có ai biết tên tôi đâu."

Trong một khoảng thời gian dài, Diệp Tiễu rất thích hắn. Không chỉ bởi vì bọn họ trao đổi tên, còn là vì Giang Thừa Tuyết vô cùng kiên nhẫn với nó, hắn sẽ cho nó kẹo sau khi thí nghiệm kết thúc, cũng sẽ nói chuyện với nó trong những lúc rảnh rỗi. Bị xa lánh lâu ngày, cho nên Diệp Tiễu mẫn cảm nhận ra Giang Thừa Tuyết đối xử với nó không giống như đối xử với các thể thí nghiệm khác. Dù rằng mỗi lần thí nghiệm đều khiến Diệp Tiễu đau đến chết đi sống lại, nhưng đối với phần dịu dàng chưa bao giờ được nhận này, nó vẫn luôn nguyện ý ở lại bên cạnh đối phương.

Suy nghĩ ấy duy trì mãi đến một năm rét đậm nọ, Diệp Tiễu lần đầu thấy rõ bản chất của tiến sĩ hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của hắn.

Giang Thừa Tuyết đưa nó đến cửa nhà mẹ nó, sau khi Diệp Tiễu mất tích, mẹ nó như vứt bỏ được một gánh nặng. Bà ấy tái hôn, cùng với người thường sinh ra một đứa trẻ. Tuyết yêu nhìn cảnh tượng gia đình ba người vui vẻ hoà thuận qua song cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn chỉ vào người phụ nữ đang ôm đứa bé.

"Gϊếŧ cô ta đi." Tiến sĩ nói với nó, "Cô ta đánh nhóc, mắng nhóc, từ đáy lòng cảm thấy nhóc là quái vật, cô ta không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, nhóc có quyền chấm dứt tính mạng của cô ta."

Diệp Tiễu từ chối yêu cầu của hắn, hai người tranh chấp không ngừng, cuối cùng Giang Thừa Tuyết nhún vai.

"Được thôi." Hắn nói với Diệp Tiễu, "Một ngày nào đó, nhóc sẽ hiểu được suy nghĩ của tôi. Chờ ngày đó tới chúng ta lại tới đây."

"...." Diệp Tiễu không nói gì, nhưng suy nghĩ thật sự của nó khác tiến sĩ rất nhiều.

Giang Thừa Tuyết lại dẫn nó đến nhà tiếp theo, Diệp Tiễu không biết tại sao hắn có thể tìm chính xác nơi ở của những người này như vậy, ba năm qua đi, đám trẻ bắt nạt nó khi đó đã lớn hơn, qua cửa sổ kính của mỗi một gia đình ấm áp, Diệp Tiễu luôn từ chối gϊếŧ chết bọn họ, chuyến đi này cuối cùng không giải quyết được gì.

Mặc dù tiến sĩ nhượng bộ, chuyện này vẫn để lại bóng ma nặng nề trong lòng Diệp Tiễu. Nó dần hiểu được Giang Thừa Tuyết không hề dịu dàng như trong nó nghĩ, tính cách thật sự là vô cùng vặn vẹo, thỉnh thoảng biểu hiện hoà ái dễ gần cũng chỉ để cho thể thí nghiệm thả lỏng cảnh giác. Nó bắt đầu vô thức xa cách đối phương, nhưng không biết làm sao, Giang Thừa Tuyết liên tục tiếp cận nó, có đôi khi còn dùng thủ đoạn cứng rắn kéo nó về bên cạnh, cục diện bế tắc này cứ kéo dài cho đến ngày phòng thí nghiệm Vân Dao bị điều tra xử lý.

Cục trừ yêu khoan thai đến chậm, các bạn của hắn lần lượt chết đi, chỉ một mình hắn còn sống. Hắn được một trừ yêu sư tốt bụng nhận nuôi, cho dù người nọ cố ý giúp hắn được một lần nữa dung nhập xã hội bình thường, thế nhưng công tác bận rộn, trừ yêu sư cũng không có bao nhiêu thời gian làm bạn với hắn. Bắt nguồn từ lo lắng về nhiều mặt, trừ yêu sư đưa hắn vào học viện Phong Kiều.

Đến khi hắn kéo theo vali hành lý, cảm xúc thấp thỏm mở cửa ký túc xá ra, nắng hè rực rỡ ngoài hành lang hắt đến, hơi lạnh ập vào mặt khiến Diệp Tiễu cảm thấy không thoải mái.

"Bạn cùng phòng mới hả?" Nam sinh từ trong chăn ngẩng đầu lên, gương mặt diễm lệ khiến cho Diệp Tiễu suýt nữa thì tưởng nhầm đây là yêu quái. Thế nhưng giọng nói người nọ vô cùng trong trẻo, mang theo cả nét ủ rũ chưa tỉnh ngủ, "Tôi tên Từ Dĩ Niên, cậu thì sao?"

"Diệp Tiễu." Hắn trả lời.

"Ồ, rất dễ nghe." Nam sinh ồm giọng rầm rì, rũ mắt lặp lại tên hắn, thế rồi cứ vậy ngã lại về giường. Diệp Tiễu hơi do dự, nhẹ nhàng đóng cửa đi vào. Trong ký túc xá chỉ có một mình Từ Dĩ Niên, Diệp Tiễu chọn bừa một chỗ, đang định bắt đầu thu dọn lại giường, ngoài ký túc xá phát ra một tiếng nổ ầm.

"Từ Dĩ Niên!" Cách một cánh cửa, chủ nhiệm Tần hung hăng gào thét, "Cút ra đây cho tôi! Sáng thứ hai em cúp học đấy à, phản rồi! Cứ như vậy thằng nhóc nhà em đừng mong tốt nghiệp, ai nói chuyện giúp em cũng vô ích hết!"

Từ Dĩ Niên đau khổ giãy một vòng trên giường, tối hôm qua cậu thức đêm chơi game, đầu óc thật sự không tỉnh táo, bây giờ thậm chí cả tên Diệp Tiễu cũng chưa nhớ kỹ. Cậu vươn một tay ra khỏi giường cầu cứu: "Gì nhỉ, bạn cùng phòng mới ơi, giúp tôi một việc được không?"

"Cái gì?" Diệp Tiễu thắc mắc hỏi.

Chủ nhiệm Tần gào nửa ngày không thấy ai đáp lại, dứt khoát dùng dị năng bạo lực phá cửa, Từ Dĩ Niên nhìn chằm chằm cửa ký túc xá đang lung lay sắp đổ, nhịn không được lẩm bẩm: "Còn thêm mấy lần nữa, ngài đến mấy lần nữa, cánh cửa này sớm hay muộn cũng xong đời cho xem."

Chủ nhiệm Tần ngoảnh mặt làm ngơ câu nói thầm của cậu, hừ lạnh một tiếng: "Nói xem! Lần này là lý do gì?"

Từ Dĩ Niên liếc mắt nhìn Diệp Tiễu một cái, vô liêm sỉ nói: "Em sợ một mình bạn cùng phòng chưa quen được hoàn cảnh xa lạ, quyết định ở cùng giúp cậu ấy."

Diệp Tiễu không nghĩ tới giúp đỡ của cậu là cái này, nhất thời ngây ra như phỗng.

Rõ ràng lý do vớ vẩn không có lừa được chủ nhiệm Tần, Từ Dĩ Niên bị tàn nhẫn mắng một trận, cuối cùng chủ nhiệm Tần xách cậu lên lầu học tiết lý thuyết. Có một bước nhạc đệm nhỏ như thế, Từ Dĩ Niên nhận ra bạn cùng phòng mới của mình mặt lạnh mềm lòng, cứ thuận thế đó bò lên, giải thích trọn vẹn cái gì gọi là không biết khách khí.

Diệp Tiễu cũng biết Từ Dĩ Niên mang trên người mệnh số khiến hai giới kiêng dè, theo lý mà nói, Từ Dĩ Niên hẳn đã nhìn qua không ít ánh mắt lạnh nhạt của người bên ngoài, thế nhưng cậu không tự ti chút nào.

Bởi vì giải phẫu tròng mắt, đồng tử Diệp Tiễu mãi mãi mang theo màu tím, hắn chưa bao giờ tháo xuống kính áp tròng, quen tính giấu tài trong tiết thực hành, không dám để lộ mình khác biệt người thường. Từ Dĩ Niên gánh một số mệnh chấn động như thế, gặp phải học sinh bàn tán cậu cũng không e dè nhìn qua, thẳng đến khi người nói chuyện hoặc là hoảng sợ trắng bệch mặt, hoặc là xấu hổ chịu không nổi chạy trối chết, lúc đó mới lười biếng thu lại tầm mắt.

Khi Diệp Tiễu hỏi cậu nghĩ thế nào về số mệnh của mình, câu trả lời của Từ Dĩ Niên đã chạm tới lớp kén thật dày trong lòng Diệp Tiễu.

"Có người từng nói với tôi," Từ Dĩ Niên như nghĩ tới gì đó, ánh mắt trở nên vô cùng mềm mại, "Tôi không kỳ lạ, anh ấy cảm thấy tôi rất đặc biệt."

Chắc chắn người đó đã cho cậu rất nhiều tình yêu.

Không chỉ như thế, tất cả mọi người bên cạnh Từ Dĩ Niên đều dành cho cậu đầy đủ niềm quan tâm săn sóc. Tính cách không gò bó, cảm giác tự nhiên mang trên người, tất cả đều khiến cho Diệp Tiễu vô cùng hâm mộ. Hắn hi vọng Từ Dĩ Niên có thể giữ mãi dáng vẻ này, dung túng hết mọi hành vi của hắn.

Mười mấy năm đầu của cuộc đời hắn tựa như đi trong bão tuyết vô biên vô hạn. Từ Dĩ Niên là người đầu tiên vươn tay với hắn.

Không có ác ý, không có tính toán, chỉ thoáng cái, cánh tay ấy đã kéo hắn từ tuyết rơi khắp trời tiến vào giữa hè.

....

....

Cho nên không sao cả.

Có thể gặp được cậu, tôi thật sự rất vui.

Tác giả có lời muốn nói: Đối với Diệp Tiễu mà nói, Từ Dĩ Niên là người bạn đầu tiên. Thiết lập tiểu Diệp mệnh Bạch Trú, cả đời luôn là người thiện lương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.