Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 60: Thích Em Nhất



Chương 60: Thích Em Nhất

"Như là bắt được ban ngày từ trong bóng đêm"

-

Từ Dĩ Niên chạy một mạnh như điên về phía khu Tây. Cả người cậu che phủ trong ánh điện xanh tím chói mắt, dị năng tăng thêm khiến tốc độ của cậu nhanh đến kinh người.

Sau cú nổ mạnh Nam Chi có thử liên lạc cho Úc Hoè và Tạ Kì Hàn, nhưng đều bặt vô âm tín. Trước khi tiến vào khu Tây, Úc Hoè đã lập pháp chú xác nhận còn sống cho mình với Tạ Kì Hàn, mà tiếng nổ rung trời động đất này vang lên xong pháp chú cũng theo đó lặn tăm không thấy đâu nữa. Từ Dĩ Niên không dám nghĩ quá kỹ, chỉ có thể không ngừng chạy về phía trước.

Cách khu Tây càng gần, tình cảnh càng hỗn loạn, không ít yêu quái xem náo nhiệt cùng tập trung lại đây. Trông thấy bức tường màu đen dâng lên phía xa, rất nhiều ký ức không vui lũ lượt tái diễn trong đầu cậu...Lại là kết giới!

Hai mắt Từ Dĩ Niên đỏ lên, không chút do dự xô vào đó.

Ầm____! !

Tiếng sấm đinh tai nhức óc, ánh điện bùng lên khiến xung quanh chợt sáng bừng giữa đêm. Dù như thế, kết giới nặng nề vẫn không hề lay động.

"Ơ!" Yêu quái cách đó không xa giật nảy mình, "Làm gì đấy, không muốn sống nữa à? Không biết công kích sẽ bắn ngược về người mình hả?"

Từ Dĩ Niên lao tới quá mạnh, tác dụng đặc biệt của kết giới khiến khoé môi cậu tràn máu, cậu duỗi tay lau đi, lại đập mạnh thêm một cú lên mặt kết giới!

Nắm tay cậu liên tiếp đấm lên kết giới, dị năng nổ tung như là tia lửa, kết giới trả lại từng đòn công kích của cậu, ngón tay Từ Dĩ Niên rất nhanh đã da thịt lẫn lộn. Cảnh tượng giống hệt năm năm trước khiến nỗi sợ dưới đáy lòng cậu càng thêm mãnh liệt, Từ Dĩ Niên bất chấp phóng ra lôi điện, y như phát điên muốn phá hỏng tấm chắn không gì phá nổi này.

Khó khăn lắm cậu mới biết được chân tướng, Úc Hoè sao có thể....Không đâu, nhất định là không có chuyện gì đâu!

"Này thằng nhóc nhân loại, đừng kích động, đến khi trời sáng là kết giới tự động mở ra thôi." Yêu quái bên cạnh nhìn không nổi, "Dù cậu có đập chết mình, cái kết giới này cũng không bị cậu đập mở ra đâu."

"Trông cậu ta như vậy, chắc là có người quan trọng đang ở bên trong nhỉ? Để cậu ta trút hết ra cũng tốt, cả khu Tây đoán chừng đã bị nổ thành tro rồi, nhặt xác cũng không biết chạy đến chỗ nào mà nhặt."

"Tiếng nổ đó rốt cuộc là sao thế? Không lẽ là có tên nào nghĩ quẩn tự bạo à? Vụ nổ lớn như vậy, kết giới lại không thể mở ra, chẳng phải là chết hết trong đó, vậy làm trưởng khu cái đếch gì nữa!"

"Nói không chừng là trả thù đấy, mấy người biết chưa? Úc Hoè về rồi, trước đây cậu ta gϊếŧ nhiều người như vậy, không biết bao nhiêu kẻ muốn cùng vào chỗ chết với cậu ta đâu!"

....

....

Bọn họ ồn ào cãi nhau, bên nào cũng cho là mình đúng, Từ Dĩ Niên lại chẳng nghe vào một âm thanh nào, chỉ biết bạt mạng đấm đá kết giới. Nam Chi vội vàng chạy tới, thấy hai tay cậu máu thịt lẫn lộn theo bản năng muốn ngăn cản___Kết giới khu Tây đã tồn tại mấy ngàn năm, căn bản không thể nào bị phá hỏng được, mà cuối cùng cô cũng chỉ yên lặng đứng sau lưng Từ Dĩ Niên.

Ngoại trừ ngọn đuốc và đèn lồng đám yêu quái dùng để chiếu sáng, xung quanh không có một nguồn sáng nào, màn đêm sâu thẳm như không có điểm cuối. Phản kích của kết giới khiến cả người Từ Dĩ Niên trải rộng đầy vết thương, thấy ngón tay phóng ra dị năng của cậu không tự nhiên cong lại, dị năng dường như đã cạn kiệt, Nam Chi rốt cuộc không nhịn được nữa, kéo mạnh Từ Dĩ Niên ra khỏi bức tường không thể vượt qua này.

"Từ thiếu chủ." Thấy Từ Dĩ Niên còn muốn tiến lên, Nam Chi giữ chặt tay cậu lại, cô muốn nói với cậu kết giới không thể đánh mở được, cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng ngay giây phút thấy rõ vẻ mặt Từ Dĩ Niên, lời khuyên nói đến bên miệng trực tiếp dừng ở cổ họng.

Sắc mặt Từ Dĩ Niên tái nhợt dị thường, không giống như bị thương hay dị năng cạn kiệt, thay vào đó càng giống cảm xúc đang cực kì căng thẳng hơn. Nam Chi sững sờ, lập tức hiểu được vì sao phản ứng của cậu mãnh liệt như vậy.

Cậu sợ hãi.

Ký ức năm năm trước hằn sâu dấu vết trong lòng cậu, dù rằng sau đó Úc Hoè đã an toàn ra khỏi Mai Cốt Tràng, chính cậu cũng biết được chân tướng từ trong miệng Lam, thế nhưng vẫn không thể nào lập tức thoát khỏi bóng tối năm đó.

Nam Chi lặng lẽ thở dài, giương mắt nhìn kết giới tối đen không thể phá vỡ, trong mắt xẹt qua một nét khẩn trương khó mà phát hiện. Cô đỡ Từ Dĩ Niên chầm chậm ngồi xuống, dịu dàng an ủi: "Trời sắp sáng rồi, duy trì thể lực chờ cậu ấy đi ra, sẽ không có chuyện gì đâu."

Vẻ mặt Từ Dĩ Niên thẫn thờ, không có bất kì phản ứng gì với câu an ủi của cô, cũng không biết có nghe vào hay không.

Bóng đêm dày đặc dần tan biến, ánh bình minh xô mở tầng mây, tia sáng chiếu rọi lên toàn bộ khu Tây. Kết giới nặng nề dùng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường dần trở nên trong suốt, gió lớn tạo thành từ vụ nổ hoàn toàn phá tan gông cùm, đám yêu quái có kinh nghiệm bịt mũi trước một bước: "Mẹ nó, nồng thật!"

Cả khu Tây đều bị nổ thành đống đổ nát, hơi thở chết chóc còn nồng đậm hơn cả những lần tuyển chọn trước đây, nhiệt độ cao do nổ mạnh khiến vô số thi thể biến thành tro tàn, ngoại trừ lửa lớn bốc cháy và khói đặc mịt mù, trong khu Tây không còn dư lại một động tĩnh nào, cảnh tượng thê thảm đến mức cùng cực hệt như luyện ngục trần gian.

"Nhìn xem nhìn xem! Đây chẳng phải đã nổ thành tro hết rồi à, lần tuyển chọn này còn tính thế nào được nữa? Không một ai sống sót cả!"

Từ Dĩ Niên miễn cưỡng đứng lên, nhìn thấy cảnh tượng âm u trầm lặng trong khu Tây, nỗi tuyệt vọng che trời lấp đất ùa đến khiến cậu thở không được, hai chân lập tức mất sức quỳ rạp xuống đất. Lần đầu tiên cậu biết thì ra khổ sở đến mức tận cùng thì đến nước mắt cũng không thể rơi xuống được, Từ Dĩ Niên chết lặng nhắm mắt lại, cúi gằm đầu xuống.

Trong nháy mắt đó, cậu gần như mất đi ý thức, giác quan cả người đều tê liệt. Có người dừng lại trước mặt cậu, ngăn đi luồng gió toả mùi gay mũi. Mặt trời chiếu đến từ sau lưng, cái bóng người nọ bao quanh cả người Từ Dĩ Niên vào trong. Xung quanh lục tục phát ra những tiếng hô kinh ngạc, đám yêu quái hình như đang thảo luận gì đó. Từ Dĩ Niên lại nhắm mắt làm ngơ, vẫn bất động không hề nhúc nhích.

Người nọ ngồi xổm xuống, bóng dáng cao lớn hơn cậu rất nhiều mang theo mùi máu tanh nồng nặc, ngón tay lạnh lẽo nâng mặt cậu lên: "Làm sao thế, trông dáng vẻ sắp khóc đến nơi rồi."

Từ Dĩ Niên thuận theo sức lực ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chăm chú anh, cả mắt cũng không chớp lấy một cái. Cậu liên tục xác nhận người trước mắt không phải tưởng tượng của mình, đau thương to lớn qua đi, niềm vui mãnh liệt ùa vào trong lòng. Vẻ mặt Từ Dĩ Niên nhăn nhó, giống như khóc lại giống như cười, bỗng nhiên vươn tay ôm chầm lấy anh.

Từ Dĩ Niên dùng sức rất lớn, hận không thể khảm anh vào trong máu thịt mình, như là sợ buông lỏng tay ra Úc Hoè sẽ biến mất. Sống lưng nam sinh không ngừng run rẩy, chẳng hề để tâm đến ngón tay chảy máu mà ôm chặt vai anh, tựa như ôm một món bảo bối đã mất nay lại tìm về được.

"....Từ Dĩ Niên?" Úc Hoè ngẩn người, cảm xúc trong mắt dần trở nên mềm mại. Anh vươn tay ôm trở lại Từ Dĩ Niên đang thấp thỏm lo âu, dịu dàng vuốt ve gáy cậu, "Được rồi được rồi, đừng lo lắng, anh không sao."

Giọng nói và hơi thở quen thuộc khiến cho người ta vô cùng an tâm, chắc chắn Úc Hoè đã bình an vô sự, Từ Dĩ Niên cuối cùng không chống đỡ được nữa, ở trong lòng anh nhắm lại hai mắt.

Úc Hoè nghe thấy tiếng cậu hít thở càng lúc càng nhẹ, mới chắc chắn cậu thế mà cứ vậy ngủ thật, anh hơi buồn cười vòng qua vai Từ Dĩ Niên, để trọng lượng toàn thân cậu dựa vào người mình.

"Xem ra không có kẻ nào sống qua đêm." Tạ Kì Hàn bên cạnh cà lơ phất phơ huýt sáo. Thần kinh căng chặt cả đêm của Nam Chi dần buông lỏng, dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Có một tên điên tự bạo để trả thù, chuyên xông về phía lão đại." Tạ Kì Hàn nhớ tới tên yêu quái tự vẫn đó, hiếm thấy khẳng định lòng can đảm của hắn ta, "Ý tưởng không tồi, chỉ là không nhận thức rõ trình độ của mình ở mức nào. Lão đại chuẩn bị kết giới, tôi với cậu ấy không sao, mấy người khác đều bị nổ tung. Nếu thầy tướng số kia mà ở trong đó chắc đã tan thành mây khói rồi."

"Bọn tôi đã gặp được Lam tiên sinh." Nam Chi nói, "Anh ta ở chợ phiên khu Bắc."

Tạ Kì Hàn còn muốn hỏi thêm, Úc Hoè ôm Từ Dĩ Niên ngủ mê man đứng lên. Đám yêu quái xung quanh vừa tò mò vừa e ngại, bao nhiêu là tầm mắt dừng trên người anh, Úc Hoè làm như không thấy, nói với Tạ Kì Hàn: "Đi cướp ngọc chú."

Tuyển chọn ở khu Tây vừa kết thúc, trưởng khu tân nhiệm sẽ nhận được một viên ngọc chú truyền tống rời khỏi Mai Cốt Tràng. Nhưng mà Úc Hoè với Tạ Kì Hàn lại cùng sống sót, theo lý thuyết đợt tuyển chọn này sẽ thành mất hiệu lực. Mấy lão yêu quái làm nhân chứng phía xa định quay đầu rời đi, nếu muốn có được ngọc chú chỉ có thể mạnh mẽ cướp đoạt.

"Tuân mệnh." Tạ Kì Hàn bẻ bẻ cổ tay, theo thói quen gọi cộng tác cũ, "Nam Chi, đi thôi? Có hai người tôi biết, đều khó đối phó như nhau."

"Nghe nói nhân chứng của mỗi lần tuyển chọn trưởng khu thực lực đều không tầm thường," Nam Chi mỉm cười nói, "Đúng dịp, đi mở mang kiến thức cao thủ của Mai Cốt Tràng chút xem."

-

Sau khi Tạ Kì Hàn với Nam Chi rời đi, Úc Hoè nắm lấy tay Từ Dĩ Niên, sương mù ấm áp bao quanh lên hai bàn tay máu thịt lẫn lộn, miệng vết thương  nhanh chóng khép lại. Có lẽ đã kiệt sức thật rồi, người trong lồng ngực từ đầu đến cuối chưa từng mở mắt lần nào, ngay cả lúc anh ôm cậu từ khu Tây về lại biệt thự điểm tình báo, nhịp thở của Từ Dĩ Niên cũng không hề thay đổi.

Vụ nổ mạnh gây đả kích không nhỏ đến Từ Dĩ Niên, dù đã ngủ say, cậu cũng vô thức quấn lấy Úc Hoè không buông. Úc Hoè đưa cậu về phòng mình. Trên người hai người đều dính đầy máu và bụi đất, Úc Hoè dứt khoát ôm thẳng cậu vào phòng tắm.

Dòng nước ấm áp rửa trôi đi máu và mồ hôi, hơi nước ẩm ướt bay lên mờ ảo. Từ Dĩ Niên ngủ trong bồn tắm lớn, Úc Hoè rũ mắt nhìn cậu. Tay chân Từ Dĩ Niên đều rất thon dài, khung xương xinh đẹp cân đối, làn da trắng như tuyết và mái tóc đen thẳm khiến cho người ta vô cùng ấn tượng, nốt lệ chí nhỏ dưới mắt tô điểm diện mạo cậu càng thêm diễm lệ.

Lúc này Úc Hoè mới phát hiện trên người cậu mang theo rất nhiều vết thương lớn lớn bé bé, chỉ cần hơi nghĩ một chút đã biết tại sao để lại. Tim Úc Hoè mềm nhũn, linh thể hình người cá lơ lửng giữa không trung, lòng bàn tay anh bao phủ một lớp màng trong suốt, dùng năng lực chữa lành vết thương cho Từ Dĩ Niên. Từ đầu đến cuối Từ Dĩ Niên đều nhắm mắt tùy anh làm, dáng vẻ thuận theo này kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới ý muốn xâm lược trong xương cốt yêu tộc, Úc Hoè nhịn không được xoay cằm cậu qua, cắn lên cánh môi hồng nhạt của cậu.

Sau khi tắm xong, anh ôm người vào giường, chậm rãi sấy khô tóc. Lúc anh tắt máy sấy đi, ngón tay Từ Dĩ Niên giật giật, đôi mắt đào hoa nhắm chặt từ từ mở ra.

Mới tỉnh dậy từ trong mộng mị, đầu óc Từ Dĩ Niên vẫn còn mơ màng, trông thấy bóng người quen thuộc cách đó không xa, giọng cậu hơi khàn khàn: "Úc Hoè...."

"Dậy rồi?" Úc Hoè đưa cốc nước trong tay cho cậu, ý bảo cậu uống nước. Từ Dĩ Niên cầm lấy cốc, dòng nước ấm áp chảy qua yết hầu, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại, nhớ tới cảnh tượng như luyện ngục ở khu Tây, Từ Dĩ Niên vội vàng hỏi: "Anh không bị thương chứ? Khu Tây xảy ra cái gì?"

"Không có gì nghiêm trọng, gặp một tên điên tự bạo thôi." Úc Hoè tự nhiên cầm cốc nước rỗng trên tay cậu, đặt sang một bên, "Nghe Nam Chi nói, em đã gặp được Lam."

Từ Dĩ Niên trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: "Lam ở chợ phiên khu Bắc."

Úc Hoè ngồi xuống bên giường, ra hiệu cậu nói tiếp.

"Lam bày sạp tính mệnh, hai mắt quấn băng vải, trạng thái nhìn qua cũng không tồi." Nhớ tới dáng vẻ khi đó của Lam, cảm xúc Từ Dĩ Niên phức tạp, "Nếu không có Nam Chi, em cũng không nhìn ra mắt Lam đã mù. Lam dùng tuổi thọ tính mệnh cho người khác, mỗi một lần tính mệnh, cái chết càng cận kề."

"Lam dùng tất cả tuổi thọ còn lại, tính mệnh cho em lần cuối."

Nghe thấy từ mấu chốt, Úc Hoè nắm lấy tay Từ Dĩ Niên. Từ Dĩ Niên nhìn ra anh căng thẳng, ngón tay chen vào giữa kẽ tay anh, chủ động cùng anh mười ngón đan xen.

"Tướng mệnh của em từng bị người khác thay đổi, khiến cho thầy tướng số sai lầm, mệnh đại hung đại ác đó không phải của em." Từ Dĩ Niên nói đến sau, giọng nói không khống chế được phát run, "....Mệnh của hai chúng ta không tương khắc."

Trong nháy mắt nói ra những lời này, lồng giam dưới đáy lòng vây nhốt cậu nhiều năm hoàn toàn sụp đổ. Viền mắt Từ Dĩ Niên phiếm đỏ, nước mắt chảy dài trên gương mặt: "Chúng ta có thể yêu nhau, em sẽ không hại chết anh."

Úc Hoè bỗng nhiên nắm chặt tay cậu. Dù nhìn phản ứng trước đó của Từ Dĩ Niên anh đã đoán được ít nhiều, thế nhưng thật sự nghe chính miệng cậu nói ra sự thật, niềm vui trong nháy mắt đó không thua gì tử tù đột nhiên được đặc xá. U ám đọng lại trong lòng nhiều năm ào ào tan đi, hiếm thấy anh không biết phải làm sao, không thể tin được giờ khắc này lại thật sự đến.

Dù là vậy, Úc Hoè vẫn không quên an ủi Từ Dĩ Niên đang kích động, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cậu: "Đừng gấp, từ từ nói, còn gì nữa không?"

Từ Dĩ Niên lặp lại lời của Lam một lần nữa, Úc Hoè nghe xong không nói câu nào, có hơi đăm chiêu. Cuối cùng Từ Dĩ Niên nói: "Nhiều năm như vậy em cũng chưa từng nghi ngờ mệnh Hung của em ảnh hưởng đến anh, còn có một nguyên nhân."

"Em bị người khác hạ cấm chế tinh thần."

Vẻ mặt Úc Hoè đọng lại, nghiêm túc hỏi: "Là cấm chế tinh thần gì?"

"Không chỉ em, Lam cũng vậy. Như là một kiểu thôi miên, khiến cho hai người bọn em tin chắc vào một việc gì đó mà không hề nghi ngờ. Mệnh lệnh của em là mệnh Hung của em sẽ hại chết anh, chúng ta không thể yêu nhau, còn Lam...." Nhớ tới lời sau cùng thầy tướng số chưa nói hết, Từ Dĩ Niên chán nản lắc đầu, "Em không biết mệnh lệnh cụ thể của Lam là gì, nhưng mà hẳn là cùng một kiểu với em."

"Có một người cũng giống em với Lam." Úc Hoè chợt nói.

"Ai cơ?" Từ Dĩ Niên kinh ngạc nhìn anh.

"Tiến sĩ. Anh ta bị chủ khế huyết khế hạ cấm chế tinh thần, không được điều tra thân phận của đối phương. Sau khi phá bỏ cấm chế, anh ta nhớ ra chủ khế huyết khế chính là Khởi La năm năm trước tàn sát ma tộc "

Từ Dĩ Niên khiếp sợ không thôi, qua một lúc lâu mới tìm về được giọng nói: "Vậy...Mệnh của em và ma tộc thật sự...."

"Đều là một người làm." Úc Hoè khẳng định suy đoán của cậu. Dù trong lòng từng thoáng nổi lên dự cảm, sau khi biết chân tướng, đầu óc Từ Dĩ Niên vẫn vô cùng hỗn loạn, mất công tốn sức há miệng, lại không thốt lên được lời nào.

Trong phòng im lặng một lát, Úc Hoè bỗng nhiên nắm lấy vai Từ Dĩ Niên, vẻ mặt trịnh trọng: "Cho nên năm đó em không phải vì...Mới vứt bỏ anh, đúng không?"

"Không phải, đương nhiên không phải!" Từ Dĩ Niên nhất thời vô cùng đau lòng, vội vàng lặp lại, "Em cho rằng em sẽ hại chết anh, em sợ anh mãi mãi không thể ra khỏi Mai Cốt Tràng, em không dám nói chân tướng cho anh....Em thích anh! Úc Hoè, em vẫn luôn thích anh."

Như là sợ anh không tin, Từ Dĩ Niên vội vàng đá chăn xuống, ngồi quỳ chân trên giường, ghé sát lại hôn môi anh. Cảm nhận được cái đụng chạm không có kết cấu trên môi, Úc Hoè hơi giật mình, lại lập tức đảo khách thành chủ, tay anh giữ lấy gáy Từ Dĩ Niên, thô bạo mà tùy ý hôn cậu, như là rốt cuộc cũng chiếm được món bảo bối mơ ước đã lâu.

"Anh cũng vậy." Anh nói xong, cánh tay rắn chắc vòng qua thắt lưng thon gầy của người trong lòng, hơi thở nóng rực rơi vào bên tai cậu, cứ như thế đè người lên giường.

Úc Hoè buông cậu ra, một tay chống giường, tay kia liên tục vuốt ve gương mặt cậu, trong giọng nói lộ ra khát vọng đè nén đã lâu: "Thích em nhất."

Bên tai Từ Dĩ Niên tê rần, cả người cũng mềm nhũn. Câu nói này như có sức hấp dẫn, bất kể yêu tộc đang thân mật với cậu muốn làm gì, cậu đều cam tâm tình nguyện.

Tầm mắt Úc Hoè thong thả dời xuống, lúc này Từ Dĩ Niên mới phát hiện mình mặc quần áo của anh.

Hai người chênh lệch vóc dáng rất rõ ràng, áo sơ mi không vừa người mở ra một mảnh lớn, để lộ làn da không chút tì vết nào, ánh đèn trong phòng chảy qua đoạn xương quay xanh gầy gò tinh tế, chiếu ra một cái bóng hõm sâu. Từ Dĩ Niên đánh bạo nắm lấy tay Úc Hoè, đặt sát vào quần áo mình: "Anh....Anh muốn không?"

Trong phòng vang lên tiếng xé rách quần áo, Từ Dĩ Niên nhịn không được mở to mắt, không ngờ chút kiên nhẫn ấy mà anh cũng không có.

....

....

Úc Hoè nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi mỏng bên mặt cậu, sợi tóc đen thẳm dán lên gò má trắng như ngọc. Theo động tác vuốt ve của anh, nốt lệ chí không ngừng lay động.

"Em gặp anh của bốn năm trước, có sợ không?"

Hô hấp Từ Dĩ Niên không thông, miễn cưỡng thốt ra một câu không sợ từ khẽ răng, Úc Hoè cười hôn lên chóp mũi cậu: "Trước đây lúc ở Mai Cốt Tràng, cực kì muốn làm như vậy với em. Em không sợ, là bởi vì em không biết khi đó anh nghĩ gì."

Anh nói đến sau, giọng nói hơi đè thấp xuống. Dù thần chí Từ Dĩ Niên đã mơ màng, trong lòng cũng vẫn như bị mèo cào nhẹ một cái: "Cái gì....Anh nghĩ cái gì?"

Giọng Từ Dĩ Niên là âm sắc thiếu niên rất sạch sẽ, lần đầu tiên nhiễm thêm một phần tình cảm hoàn toàn trái ngược, vô cùng trêu chọc lòng người. Trong một khắc ngắn ngủi, Úc Hoè gần như muốn thuận theo bản năng, dùng suy nghĩ âm u dơ bẩn này đối xử với cậu.

Yêu tộc nhìn vẻ tò mò trong mắt cậu, cuối cùng chỉ nói ra ý nghĩ dịu dàng nhất.

"Muốn trói chặt tay chân em, không cho phép em rời đi, còn muốn che lại đôi mắt em." Úc Hoè vươn tay che đi mắt cậu, bàn tay trước nay luôn lạnh lẽo bây giờ lại nóng rực, "Giống như vậy....Hoàn toàn chiếm lấy em."

Hình ảnh trước mắt Từ Dĩ Niên tối sầm lại, cậu còn chưa kịp thích ứng, thanh âm đã nhiễm theo tiếng khóc nghẹn ngào trước.

Lông mi thật dài lướt nhẹ qua lòng bàn tay Úc Hoè, cảm giác này tựa như vừa bắt được một con bươm bướm vỗ cánh muốn bay đi. Sự thật đúng là như thế.

Con bướm xinh đẹp nơi phía xa mà anh nhìn thấy nhiều năm trước, cuối cùng đã rơi vào tay anh lần nữa.

"Niên Niên." Úc Hoè thì thầm, nắm lấy bàn tay đang đặt trên gối của cậu. Từ Dĩ Niên bất ngờ bị gọi tên thân mật, đầu ngón tay phiếm hồng khẽ cuộn lại. Úc Hoè hôn lên cổ tay cậu, trên làn da mịn màng đó, chú song sinh Nam Chi cho đã dần phai nhạt đi.

Chú văn mới hiện lên da thịt Từ Dĩ Niên. Đường văn như nhành hoa xanh lam quấn quanh hai cổ tay trắng nõn, như là còng tay khoá chặt cậu lại. Từ Dĩ Niên trầm thấp nức nở khóc, đôi mắt khẽ khép hờ, Úc Hoè xoay cằm cậu qua, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, giọng nói toát ra vẻ ác liệt:

"Khóc cái gì, đã khóc một lúc rồi."

Tuy rằng từ lâu đã biết ngoại hình Từ Dĩ Niên thuộc dạng xinh đẹp động lòng người, khi thân mật nhất định rất đẹp, đến lúc thật sự ôm cậu, hình ảnh còn quyến rũ hơn cả tưởng tượng.

Úc Hoè ôm cậu, hôn cậu, biến mỗi tấc trên người cậu thành của riêng mình.

Như là bắt được ban ngày từ trong bóng đêm.

*Trong tiếng Trung người ta thường sử dụng "Bạch Thiên" để chỉ ban ngày, nhưng mà ở câu trên tác giả dùng "Bạch Trú", cả 2 đều có nghĩa là "Ban Ngày", nhưng tác giả cố tình dùng "Bạch Trú" để hợp với ý nghĩa của truyện á


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.