Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 64: Không Cho Đi



Chương 64: Không Cho Đi

"Như là làm nũng"

-

"Không thể," Úc Hoè lạnh lùng nói, "Là tự cậu ra khỏi kết giới, thần tiên cũng không cứu nổi cậu."

Từ Dĩ Niên như là không phát hiện ra sắc mặt của anh, hoàn toàn bỏ ngoài tai mấy lời anh nói, giọng điệu như thể đương nhiên: "Tôi đã thảm như vậy rồi, có quỷ mới biết tôi xui xẻo đến khi nào, anh phải chịu trách nhiệm với tôi."

Thấy anh không chút lay động, Từ Dĩ Niên làm nghiêm trọng thêm, thái độ kiêu căng nói: "Nếu anh mặc kệ tôi, có tin tôi đến cục trừ yêu khiếu nại anh không, anh tên là gì?"

Cậu cố ý làm loạn, vậy mà cũng thật sự có khí chất của một tên thiếu gia không chịu nói lý, Úc Hoè nghe xong, cuối cùng lại bật cười: "Vậy cậu đi đi, tiểu thiếu gia."

Biết đây là dấu hiệu anh không vui, Từ Dĩ Niên thật sự muốn rơi một dòng lệ nóng, thầm nói xin lỗi ông chủ Úc nhiều lắm, hệ thống ngu ngốc này hãm hại em, em chỉ có thể hại lại anh thôi, dù sao giữa hai chúng ta cũng thân thiết đến thế, anh bị em công lược cũng không thiệt mà phải không.

Còn ồn ào nữa có khi Úc Hoè lại trở mặt, Từ Dĩ Niên biết khó mà dừng, hơi thả chậm giọng điệu tỏ ra yếu thế: "Tôi....tôi cũng không có cố ý đi ra đâu. Từ trước tới nay tôi chưa từng nhìn thấy những thứ này bao giờ, tôi sợ lắm luôn."

"Tôi thấy cậu cũng không giống loại người nhát gan." Cho dù như thế, Úc Hoè vẫn không chút khách khí, "Không phải cậu muốn đi khiếu nại à? Đến cục trừ yêu thử xem, nói không chừng bọn họ sẽ phái người tới bảo vệ cậu đó."

Úc Hoè vừa nói vừa xoay người, đám nam nữ trẻ tuổi bị thương xung quanh thấy anh muốn đi, có tên thông minh vội vàng nói: "Anh lớn! Anh không quan tâm đến bọn em hả?"

Úc Hoè liếc mắt nhìn đám bọn họ một cái, giọng điệu lạnh nhạt: "Nhân viên y tế sắp tới rồi, chỉ cần mấy người đứng yên một chỗ đừng đi linh tinh, sẽ không chết được."

Thấy anh định rời đi, dưới tình thế cấp bách, Từ Dĩ Niên ôm chặt anh: "Không được! Anh đừng đi."

Từ Dĩ Niên sợ anh đi thật, tay chân dứt khoát víu hết lên người Úc Hoè: "Tôi sai rồi tôi sai rồi, là tôi không biết điều, tôi không nên ra khỏi trận kết giới, anh có thể rủ lòng thương xót mà bảo vệ tôi được không?"

Úc Hoè rốt cuộc dừng lại, Từ Dĩ Niên vội vàng cười cười với anh, bày ra 120000 phần thân thiện: "Chỉ cần anh ở lại, tiền lương dễ dàng thương lượng."

Úc Hoè rũ mắt, đối diện với đôi mắt ngập tràn mong đợi của cậu.

Không biết sao tên này lại không sợ người lạ như vậy, y như koala bám lên người anh. Từ góc độ của anh, có thể thấy rõ lồng ngực gầy gò trắng nõn và một điểm hồng nhạt như hoa đào.

Úc Hoè dời tầm mắt: "Đi xuống."

Từ Dĩ Niên lắc đầu: "Tôi sợ anh đi mất."

Úc Hoè không nói nổi nhìn cậu, cả người Từ Dĩ Niên bỗng nhiên tê rần, không biết Úc Hoè làm cái gì, tay chân cậu rụng rời, cả người mềm oặt nhoài về phía trước, cứ như vậy trượt xuống khỏi người Úc Hoè.

Cậu mềm nhũn ngồi quỳ trên mặt đất, không thể nhúc nhích được, cả đầu cũng không có sức để ngẩng lên.

"Chờ vài phút, tự nhiên sẽ ổn lại." Trên đầu vang lên giọng nói của Úc Hoè.

Từ Dĩ Niên không có cách nào nhìn anh, chỉ có thể trông theo chân anh càng lúc càng đi xa, khẽ bĩu môi.

Chờ đó, qua mấy ngày nữa đến thẳng cửa nhà anh chào hỏi luôn.

Chỉ cần anh còn ở thành phố Nam Hải, ngay cả mật mã cửa nhà anh là gì em đây cũng biết.

....

Cậu đang nghĩ ngợi vẩn vơ, đám người Trần Độ bên cạnh hồ bơi dồn dập biến sắc, hô lớn: "Anh Niên! Cẩn thận!"

Cái gì?

Năm giác quan của Từ Dĩ Niên biến thành thiếu nhạy bén không thể nhận ra ngay được xảy ra chuyện gì, trên vai bỗng nhiên có một lực lớn đè lên, Úc Hoè quay lại kéo cậu đứng dậy, Từ Dĩ Niên loạng choạng ngã thẳng vào lòng anh. Theo một tiếng động lớn, tượng đá cẩm thạch khổng lồ không nghiêng không lệch đổ ập vào vị trí ban đầu của Từ Dĩ Niên.

Úc Hoè giải trừ trạng thái CC* trên người cậu, Từ Dĩ Niên khôi phục năng lực hành động, cậu quay đầu lại, thấy bụi cây vừa nãy mình nấp vào đã bị pho tượng đè thành cái bánh dẹt, sắc mặt hơi trắng bệch ra.

*Trạng thái CC (crowd control): Hiệu ứng khống chế - hạn chế chuyển động hoặc hành động của một người, từ này bắt nguồn từ thuật ngữ game á

Đây cũng xui xẻo quá đó, có phải cái oán niệm kia mạnh quá rồi không?

Úc Hoè không ngờ mình vừa đi đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu động tác của anh chậm một tí, thằng nhóc này không chết cũng bị thương nặng.

Anh hiếm thấy nổi lên chút áy náy: "Có bị thương không?"

Nghe thấy câu hỏi của anh, Từ Dĩ Niên quay đầu qua, nắm vạt áo anh.

Khoảng cách giữa hai người từng chút kéo gần lại, trong nháy mắt đó, Úc Hoè gần như cho là cậu muốn động thủ. Anh hơi nheo mắt lại, chờ xem Từ Dĩ Niên muốn phát giận thế nào.

"Không cho đi." Từ Dĩ Niên nói với anh.

Rõ ràng là giọng điệu ra lệnh, không hiểu sao lại có hơi tủi thân. Không biết có phải tiểu thiếu gia trước mặt này được người bên cạnh cưng chiều mà lớn lên hay không, đối diện với người lạ là anh, lời nói cử chỉ cũng tự nhiên để lộ ra cảm xúc vô cùng thân thiết, như là làm nũng.

Điểm mềm mại nhất trong tim bỗng nhiên bị chọc một cái, như thể đã bị đầu độc, ma xui quỷ khiến Úc Hoè ừ một tiếng.

Lúc này đổi lại thành Từ Dĩ Niên choáng váng.

Úc Hoè bảo gì cơ, ừ? ? ? ?

Từ Dĩ Niên vốn đang hơi cáu, nghe xong lập tức vui mừng ra mặt: "Anh đồng ý rồi hả? Không được đổi ý đâu đấy."

"....Chờ đã."

"Tôi tên Từ Dĩ Niên, anh tên là gì? Tiền lương cứ tính gấp ba lần cục trừ yêu các anh đi, chế độ bảo hiểm* cũng có thể cấp hết." Cậu nói không ngừng, không cho Úc Hoè cơ hội từ chối. Thấy cậu bắt đầu lôi cả phúc lợi công nhân viên chức người lao động vào, Úc Hoè đúng lúc ra hiệu cậu ngừng: "Dừng."

*Chế độ bảo hiểm hay còn gọi là 'năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở' là thuật ngữ tập hợp những phúc lợi dành cho người lao động, bao gồm: bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật, bảo hiểm thai sản và quỹ hỗ trợ nhà ở

Từ Dĩ Niên nghe lời ngậm miệng vào, tròn mắt nhìn anh, dáng vẻ ấy vậy mà toát ra chút vẻ ngoan ngoãn.

Úc Hoè đón lấy ánh mắt cậu, vốn muốn nói ý của tôi không phải như thế, lại cảm thấy nếu nói ra, người đối diện này có thể lập tức đổi sắc mặt ngay.

Anh hơi đau đầu, đơn giản lấy điện thoại đăng nhập vào hệ thống nội bộ cục trừ yêu Nam Hải, sau khi xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành, anh ngẩng đầu hỏi Từ Dĩ Niên: "Vậy tiếp theo cậu chuẩn bị đi đâu?"

Từ Dĩ Niên không ngờ anh sẽ hỏi tới cái này, thế giới này đối với cậu là một mảnh tối đen, cả nhà mình ở đâu cậu cũng không biết. Từ Dĩ Niên nghẹn nửa ngày: "Anh đi đâu tôi đi đó."

Úc Hoè buồn cười hỏi: "Tôi về nhà, cậu cũng muốn đi theo?"

Từ Dĩ Niên thầm nói cái này thì tốt quá, mà ngoài mặt vẫn rụt rè suy nghĩ một lúc lâu, gật gật đầu: "Vậy cũng không phải không được."

Úc Hoè dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn cậu, hoàn toàn không ngờ trên đời này còn có người dễ lừa như vậy, hơn nữa anh đi phía trước, Từ Dĩ Niên thế mà cũng theo đuôi đuổi kịp anh, Úc Hoè không biết phải nói cái gì cho phải.

Úc Hoè dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Cậu muốn theo tôi về nhà?"

Mà lối suy nghĩ của Từ Dĩ Niên khác anh một trời một vực, cảnh giác nhìn anh, cái lo lắng lại chẳng phải là anh có phải người xấu hay không: "Anh đã đồng ý rồi, đừng hòng bỏ lại tôi."

"...."

Bên cạnh hồ bơi, đám thiếu gia bị thương la lớn: "Niên, Niên à! Cậu đi một mình hả? Mặc kệ đám bọn tôi luôn à?"

"Không nghe thấy Úc...vệ sĩ mới của tôi nói gì à? Một lát nữa là nhân viên y tế tới rồi, chờ đi." Từ Dĩ Niên suýt nữa cắn vào lưỡi, may mà cuối cùng nhớ tới Úc Hoè chưa nói tên, kịp thời thắng xe lại.

Cậu giả vờ giả vịt hỏi: "Đúng rồi, vệ sĩ mới này, rốt cuộc anh tên gì thế?"

-

Không phải lần đầu tiên Từ Dĩ Niên đến căn nhà ở Nam Hải của Úc Hoè.

Lúc mới đính hôn năm năm trước, chỉ cần được nghỉ ở học viện là cậu lại thường xuyên chạy sang đây. Nhà Úc Hoè mua cách cục Nam Hải không xa, căn hộ mỗi tầng một thang máy tầm nhìn rộng rãi, đây là khu dân cư duy nhất được xây dựng trong khu vực đại sứ quán và bảo tàng thành phố. Xung quanh không có trung tâm thương mại quy mô lớn xôn xao rộn ràng, hai bên đường phố trồng cây ngô đồng cao lớn, toát ra vẻ yên tĩnh trang nghiêm hiếm thấy tại nội thành Nam Hải phồn hoa.

Từ Dĩ Niên đi theo Úc Hoè vào thang máy, sau khi lên đến tầng cao nhất cửa thang máy mở ra thẳng lối vào, ánh đèn hai bên sườn hắt xuống như thác kéo dài tới phòng khách, vị trí đặt lò sưởi âm tường giống hệt trong ký ức. Nghe thấy động tĩnh, có người cất bước đi ra, Từ Dĩ Niên nghe được một giọng nói ngoài dự đoán.

"A Hoè, về rồi à?" Giọng nữ ôn nhu mang theo ý cười, "Đúng lúc hôm nay đến Nam Hải làm việc, mẹ thuận tiện ghé vào chỗ con một lát."

Tuyên Đàn nói xong, chú ý thấy phía sau Úc Hoè còn có một người, hơi ngạc nhiên nói: "Không phải con đi làm nhiệm vụ à, sao còn dẫn theo một bạn nhỏ về?"

"Trên đường làm nhiệm vụ nhặt được." Úc Hoè trả lời.

Lần đầu tiên Tuyên Đàn thấy Úc Hoè dẫn người về nhà, nghe vậy nhìn Từ Dĩ Niên thêm vài lần, khen ngợi: "Rất đáng yêu."

Úc Hoè cũng nhìn sang cậu. Không biết vì sao, tiểu thiếu gia này líu ríu cả đường bây giờ bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Từ Dĩ Niên ngơ ngác nhìn Tuyên Đàn, thậm chí bà với Úc Hoè nói cái gì cũng không nghe vào.

Nữ yêu đứng cách đó không xa, vẻ mặt dịu dàng nhìn cậu. Tuổi thọ của yêu tộc gấp mấy lần nhân loại, tốc độ lão hoá cũng vô cùng chậm rãi. Chỉ nhìn vẻ ngoài, Tuyên Đàn với Úc Hoè thật sự rất dễ bị nhầm thành chị em. Thấy diện mạo bà giống y như trong trí nhớ, Từ Dĩ Niên mới thật sự nhận ra rõ ràng thế giới này và hiện thực hoàn toàn khác biệt.

Tuyên Đàn còn sống, ma tộc cũng không diệt vong.

Cuộc đời Úc Hoè không có bất hạnh và vùng vẫy, cũng không có vô số những đau khổ và tai hoạ.

Thế này thật sự....Thật sự quá tốt.

Trong nháy mắt đó, Từ Dĩ Niên thế mà lại sinh ra chút biết ơn cái trò chơi ngu ngốc này. Tuyên Đàn kinh ngạc nhìn cậu, tiến lên một bước: "Ôi kìa, làm sao thế?"

Lúc này Từ Dĩ Niên mới nhận ra mình vậy mà bất giác đỏ hốc mắt, cậu vội vàng xoa xoa mắt, giọng nói hơi rầu rĩ: "Không sao ạ, con...có cát bay vào mắt con."

Úc Hoè nhìn cậu một cái, không vạch trần cái cớ vụng về của cậu. Tuyên Đàn dịu dàng nói: "Chắc là huyền quan không được quét tước sạch sẽ, lát nữa nói với dì trong nhà mấy câu. Đến đây đến đây, mau vào đi. Hai con chưa ăn cơm tối phải không?"

*Huyền quan là khu vực nối giữa cửa ra vào và phòng khách á

Tuyên Đàn có vẻ rất thích Từ Dĩ Niên, ở trên bàn cơm, thỉnh thoảng lại quan tâm hỏi một hai câu, như là đồ ăn có hợp khẩu vị không, có cần nước trái cây hay rượu vang gì không, Từ Dĩ Niên trả lời từng cái một. Úc Hoè thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, bất chợt nói: "Không phải hồi chiều cậu hoạt bát lắm à? Không thấy cậu thành thật như vậy đó."

"...." Từ Dĩ Niên nhịn không được cách bàn ăn trợn mắt liếc anh một cái.

Tuyên Đàn xem hết tương tác giữa hai bọn họ vào mắt, ý cười sâu hơn mấy phần: "Hai đứa con làm sao lại đến cùng một chỗ thế?"

"Con bị oán niệm quấn lên, Úc Hoè giúp con." Từ Dĩ Niên mở miệng trước, "Anh ấy rất có trách nhiệm, đồng ý chăm sóc con một khoảng thời gian, cho đến khi oán niệm trên người con biến mất mới thôi."

Úc Hoè không ngờ cậu ấy vậy mà cũng nói vài câu tiếng người. Từ Dĩ Niên như biết anh đang nghĩ cái gì, cho anh một ánh mắt khiển trách: Lấy ơn báo oán, anh không xấu hổ hả?

Úc Hoè buồn cười nhìn cậu. Tuyên Đàn hơi bất ngờ, nói với Úc Hoè: "Thật vậy à, cậu ấy vừa mở miệng là con đồng ý luôn?"

Bà hiểu rõ tính cách của con mình, Úc Hoè không phải kiểu lấy việc giúp người làm niềm vui, trái lại còn cực kì làm theo ý mình. Trên đường chấp hành nhiệm vụ trừ yêu sư hay gặp được người thường tìm kiếm giúp đỡ, đừng nói oán niệm, có cả khối người còn gặp chuyện nghiêm trọng hơn thế. Mà dù vậy, Úc Hoè cũng chẳng mấy khi quan tâm đến chuyện không liên quan tới mình, càng khỏi phải nói là đưa người khác về nhà.

"Người thường không có năng lực tự bảo vệ mình. Hơn nữa oán niệm trên người cậu ta nghiên trọng, chỉ dựa vào chính mình rất khó ứng phó." Vẻ mặt Úc Hoè tự nhiên.

Nghe xong lý do của anh, Tuyên Đàn sâu xa nói: "Vậy con phải bảo vệ người ta thật tốt đấy."

Tuyên Đàn còn có việc, ăn xong cơm tối lập tức rời đi. Ngoại trừ người giúp việc trong nhà, chỉ còn lại mỗi cậu với Úc Hoè. Từ Dĩ Niên hơi mờ mịt.

Tiếp theo phải làm gì đây?

Cậu cần công lược Úc Hoè trong một tháng, nghe qua có vẻ chỉ là nhiệm vụ nói chuyện yêu đương, cẩn thận ngẫm lại, đối với cậu mà nói thật ra cũng không thể tính là đơn giản.

Ngoài hiện thực, cậu cũng không biết rốt cuộc Úc Hoè thích cậu từ khi nào...Công lược chắc là giống với theo đuổi phải không? Đến cùng là phải theo đuổi Úc Hoè thế nào?

Như là cảm ứng được cậu mờ mịt, Úc Hoè chợt quay đầu lại nhìn cậu, trong đầu Từ Dĩ Niên loé lên ánh sáng: "Cùng xem phim đi?"

"?" Tuy rằng không hiểu tại sao mạch não của tiểu thiếu gia này lại nảy ra ý đó, nhưng mà xem một bộ phim cũng không quá hai tiếng, đến lúc đó vừa vặn đưa cậu về nhà, Úc Hoè đáp một tiếng, "Cậu muốn xem cái gì?"

Từ Dĩ Niên không chút do dự trả lời: "Phim ma."

Cậu nghĩ rất đẹp, không phải trong phim truyền hình đều diễn như vậy hả? Lát nữa mà có thấy chỗ nào hơi kinh khủng, cậu sẽ giả vờ sợ hãi, dựa lên người Úc Hoè.

Từ Dĩ Niên càng nghĩ càng thấy hợp lý, đi một mạch theo Úc Hoè đến phòng chiếu phim. Ở ngoài hiện thực, cậu cũng từng xem rất nhiều phim cùng Úc Hoè ở nhà, không còn lạ gì với sắp xếp trong phòng. Ngọn đèn gắn trên trần nhà toả sáng nhu hoà, ghế sô pha êm ái đặt đối diện với màn hình cực lớn.

Lúc chọn phim, dì trong nhà gõ gõ cửa, mang đồ ăn vặt và nước uống tới. Từ Dĩ Niên nhìn chăm chú màn hình phẳng trên tay Úc Hoè, bỗng nhiên thấy một tấm poster quen thuộc, hai mắt cậu sáng ngời: "Cái này đi? Nghe nói phim này rất đáng sợ."

Đúng thật là rất đáng sợ, mấy tháng trước cậu với Hạ Tử Hành có cùng nhau xem một lần. Đêm đó Hạ Tử Hành xem phim này xong đòi sống đòi chết muốn ngủ với cậu, nửa đêm bò dậy đi tiểu cũng phải gọi cậu đi theo, Từ Dĩ Niên vì thế mà suýt nữa đánh vỡ đầu chó cậu ta.

Chọn phim xong, đèn trong phòng tự động tối đi.

Bộ phim bắt đầu.

Bởi vì đã xem một lần, Từ Dĩ Niên vẫn còn nhớ sơ sơ nội dung phim, hai mươi phút đầu không có gì đáng sợ, mà cậu nhớ rõ lúc đi vào nhà gỗ, nữ sinh cấp ba trong nhóm diễn viên chính vừa quay đầu lại, gương mặt chết thảm treo trên xà nhà lập tức hiện ra, làm cho Hạ Tử Hành sợ đến mức ào ào gọi loạn tại chỗ.

Từ Dĩ Niên nhìn chằm chằm màn hình, lúc âm nhạc biến mất, yên tĩnh không một tiếng động, Từ Dĩ Niên giả vờ giả vịt lấy tay che mắt, chỉ lộ ra một kẽ hở nhỏ. Úc Hoè vốn đang xem phim đến nhàm chán___Anh là ma tộc, từng gặp qua không biết bao nhiêu âm hồn ma quỷ, căn bản xem không vào phim ma. Cơ mà nhìn dáng vẻ này của Từ Dĩ Niên khiến anh cảm thấy hơi thú vị.

"Cậu làm gì đấy."

"Anh không hiểu đâu." Từ Dĩ Niên nói, "Thường lúc nhạc biến mất là ma sẽ xuất hiện....Á! !"

Thấy ống kính đột nhiên nhảy đến, tiếng nhạc chói tai xẹt qua màng nhĩ, Từ Dĩ Niên nắm chắc cơ hội hô một tiếng. Cậu vốn định thuận thế víu lấy tay Úc Hoè, tốt nhất vùi cả người vào vai anh, thế nhưng chuyện tới trước mắt, Từ Dĩ Niên lại do dự không quyết định được.

Phải víu lên thật à?

Thế này lại giả tạo quá, nhỡ Úc Hoè phản xạ có điều kiện hất bay cậu ra thì phải làm sao bây giờ?

....

Trong nháy mắt đó, nội tâm Từ Dĩ Niên xoay chuyển trăm bề, dáng vẻ rối rắm nhảy chuyển hết vận sức chuẩn bị hành động đến hay thôi ngừng công kích, khiến cho Úc Hoè cũng phải quay lại nhìn cậu một cái.

Mặc kệ đi, một khi đã bắt đầu sẽ không có trở lại.

Từ Dĩ Niên hạ quyết tâm, dùng kỹ thuật diễn xuất cả cuộc đời biểu diễn ra dáng vẻ bị doạ sợ: "Ôi, thật đáng sợ!"

Cậu hô xong chuẩn bị chôn đầu vào vai Úc Hoè, giả vờ giả vịt lầm bầm hai tiếng. Không chờ cậu hành động, Úc Hoè bất chợt hỏi: "Cậu sợ thật à?"

Đón lấy ánh mắt không rõ ý tứ của anh, Từ Dĩ Niên ra quân chưa thắng thân đã chết, đờ người tại chỗ chột dạ nói: "Sợ mà."

Úc Hoè à một tiếng, không có hỏi thêm nữa, ngón tay lại không dễ phát hiện giật giật một cái, một con quỷ nhỏ dáng chết thê thảm im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau hai người.

Từ Dĩ Niên bỗng nhiên cảm thấy xung quanh lạnh xuống, như có thứ gì đó bay qua màn hình, nhịn không được hỏi: "Vừa rồi có thứ gì bay qua phải không?"

Úc Hoè thờ ơ nói: "Không đâu, cậu nhìn nhầm rồi."

Úc Hoè đã nói như vậy, Từ Dĩ Niên cho là mình bị tâm lý ảnh hưởng, mới vừa nhẹ lòng xuống, sau gáy cậu chợt lạnh, như có thứ gì chạm vào cậu.

Từ Dĩ Niên quay phắt đầu lại, phía sau trống rỗng, chỉ có mặt tường tối đen của phòng chiếu phim. Cậu nghi ngờ quay người lại, phim đúng lúc tới đoạn hồi hộp kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất, vô số xác chết bò ra từ mồ mả, kèm theo hiệu ứng âm thanh rợn người chợt cất cao, trước mắt Từ Dĩ Niên bất ngờ xuất hiện một con quỷ chết thảm.

Da mặt nó gần như dán vào xương, thất khiếu chảy máu, trông chỉ có ghê hơn chứ không có kém trong phim, đang ở ngay trước mặt nhìn chằm chằm Từ Dĩ Niên, chỉ đứng cách cậu một cánh tay.

Cảm nhận được hơi thở âm u của chết chóc, đồng tử Từ Dĩ Niên co lại, bản năng của trừ yêu sư khiến cậu phản xạ có điều kiện lật mình về sau, muốn nhanh chóng kéo xa khoảng cách với kẻ địch. Mà trọng tâm của cái cơ thể này còn kém xa hơn trong tưởng tượng, cánh tay cũng hoàn toàn không chịu được sức nặng toàn thân.

Lúc này Từ Dĩ Niên mới muộn màng hiểu rõ tình hình.

Thiết lập bây giờ của cậu là con người, là phú nhị đại ăn hại mà.

Không đợi cậu cảm khái xong, cả người lập tức mềm xuống, đầu gối đập mạnh vào sô pha. Úc Hoè không ngờ cậu phản ứng lớn như vậy, người cũng trực tiếp nhảy lên ghế. Thấy Từ Dĩ Niên sắp lăn xuống đất, Úc Hoè nhanh tay lẹ mắt nắm chặt lại tay cậu.

Cơ thể mất trọng lực xô mạnh vào ngực Úc Hoè. Từ Dĩ Niên vốn đã chuẩn bị sẵn sàng ngã xuống đất, cơn đau trong dự đoán lại không tới, trái lại còn ngã vào một cái ôm thoang thoảng mùi cây mộc hương.

Phim kinh dị còn đang cố gắng phóng đại bầu không khí, thế nhưng không còn ai quan tâm đến tiến triển nội dung phim nữa.

Nhận ra mình vậy mà ngã chổng vó lên người Úc Hoè, trong lòng Từ Dĩ Niên nổi lên một luồng bi thương.

Tư thế này....Còn xa mới được gọi là hấp dẫn, nếu ai ngã lên người cậu như vậy, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy người nọ là tới để làm trò cười.

Cũng ngay lúc này, Úc Hoè thế mà bật cười một tiếng.

Cách rất gần, Từ Dĩ Niên cảm nhận được lồng ngực anh hơi rung động, tim không đúng lúc vang lên rộn ràng. Nếu không phải tư thế ngã sấp xuống quá khó coi, Từ Dĩ Niên nhất định sẽ nhân tiện dựa vào lòng anh không đi.

Từ Dĩ Niên lật người bò lên, ngửa đầu nhìn anh. Úc Hoè không thể nhịn được nữa, vừa cười vừa nói: "Bây giờ tôi tin rồi, cậu là sợ thật."

Từ Dĩ Niên lập tức hiểu ra con quỷ đó là từ đâu tới, nhất thời thẹn quá hoá giận: "Anh làm hả? Còn doạ nữa là trừ tiền lương!"

"Tôi cũng không ngờ, thiếu gia cậu còn có tài lộn mèo...." Úc Hoè cười đến không ngừng được, thấy cậu tức đến mức như mèo xù lông, hơi thu lại ý cười, giải thích, "Đây không phải là cho cậu trải nghiệm xem phim tốt hơn à, 5D cũng không có hiệu quả tốt như vầy đâu."

Từ Dĩ Niên tức giận dùng sức đập anh một cái, mà chút sức này đối với Úc Hoè mà nói chẳng đau chẳng ngứa gì, cứ mặc cho cậu động thủ phát giận, đuổi tiểu quỷ đi rồi, Úc Hoè nói với Từ Dĩ Niên: "Tự mình ngồi hẳn hoi, không đùa cậu nữa."

Nhận ra mình còn đang ngồi trên đùi Úc Hoè, tai Từ Dĩ Niên nóng lên, luống cuống tay chân xuống khỏi người Úc Hoè. Sau đoạn nhạc đệm này, Từ Dĩ Niên cũng không còn tâm tư tiếp tục lăn lộn, hai người bình yên vô sự xem hết bộ phim.

-

Ra khỏi phòng chiếu phim đã gần 11 giờ, Úc Hoè liếc mắt nhìn thời gian, nói với Từ Dĩ Niên: "Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về."

Từ Dĩ Niên còn đang hồi tưởng lại kết cục phim, nghe vậy không khỏi sửng sốt: "Đưa tôi về? Không phải anh đồng ý ở bên cạnh bảo vệ tôi rồi à?"

Úc Hoè không ngờ cái câu gọi là ở bên cạnh bảo vệ thật ra chẳng khác gì 24 giờ không rời đi, cũng ngẩn người, cạn lời nói: "Cậu không về ngủ, chẳng lẽ muốn ngủ với tôi?"

Từ Dĩ Niên chẳng những không khó chịu, còn cực kì mong chờ: "Được thật á? Anh chuyên nghiệp vậy luôn?"

"...." Úc Hoè bị cậu làm nghẹn lời, "Mơ đẹp quá."

Từ Dĩ Niên thấy không lừa qua được, bắt đầu chơi xấu: "Không phải là tôi không muốn về, mà là nhà tôi ở đâu tôi cũng không biết. Cũng đến đây cả rồi, hay là anh thu nhận tôi vài hôm đi?"

Thấy cậu càng nói càng thái quá, Úc Hoè từ chối cho ý kiến: "Sao cậu có thể làm ầm ĩ như thế, quả nhiên ở trước mặt mẹ tôi chỉ là giả vờ ngoan ngoãn thôi."

Anh nói xong quay người rời đi, Từ Dĩ Niên nhìn bóng lưng lạnh lùng vô tình của anh, thầm nói mẹ nó đúng là vật đổi sao dời, đêm qua còn là chính anh quấn lấy em muốn ngủ cùng nhau. Thấy Úc Hoè định bỏ lại cậu mà đi thật, Từ Dĩ Niên vội vàng nói: "Này, anh bảo mặc kệ là mặc kệ luôn à?"

Úc Hoè dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu: "Còn không nhanh lên, tìm phòng cho cậu."

Từ Dĩ Niên hơi kinh ngạc mở to mắt. Ngoài miệng cậu cực kì ồn ào, mà trong lòng cũng biết rõ yêu tộc có ý thức địa bàn rất mạnh, Úc Hoè bằng lòng cho cậu vào nhà đã rất bất ngờ, vốn tưởng tối nay có nói cái gì cũng không cho cậu ở lại, không nghĩ tới....

Từ Dĩ Niên cười chạy đến bên cạnh anh, được lợi còn ra vẻ: "Thôi vậy cũng được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.