Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 65: Tán Tỉnh



Chương 65: Tán Tỉnh

"Tôi rất hứng thú với anh mà"

-

Lúc chọn phòng, Từ Dĩ Niên cố ý chọn phòng khách cách phòng ngủ chính gần nhất, chỉ cách Úc Hoè có một bức tường.

Ngày hôm nay trôi qua quá thăng trầm, có lẽ bởi vì trở thành người thường không có năng lực, Từ Dĩ Niên còn mệt mỏi hơn cả bình thường. Cậu chậm rì rì đi vào nhà tắm, hơi nước bốc lên mịt mờ, Từ Dĩ Niên ngáp một cái, bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay.

Úc Hoè dễ ở chung hơn cậu nghĩ, mà hệ thống chỉ cho cậu một tháng để công lược, dựa theo tiến độ trước mắt của cậu.....

Từ Dĩ Niên nhíu mày, mất tập trung bôi sữa tắm lên người, không khỏi lo lắng đến tình huống bên ngoài.

Cậu còn nhớ rõ lúc tiến vào khu vực chờ trắng, hệ thống từng thông báo thời gian một lần: 9 giờ 55 phút thời gian trắng.

Lúc cậu xuống lầu ăn sáng là gần 10 giờ. Như vậy xem ra, cái mà hệ thống gọi là "thời gian trắng" có lẽ tương ứng với thời gian ngoài hiện thực, căn cứ theo lưu ý đặc biệt cuối cùng của hệ thống, cậu ở trong trò chơi một tháng, hiện thực lại chỉ trôi qua mười phút.

Từ Dĩ Niên vốn định hỏi tỉ mỉ hệ thống chuyện chênh lệch thời gian, mà sau khi tuyên bố nhiệm vụ xong, hệ thống giống như biến mất không còn tung tích, dù cho cậu có gọi thế nào cũng không hề đáp lại

....

Không biết ngoài hiện thực thế nào, vậy phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, ra khỏi thế giới tinh thần.

Nước ấm chảy qua da thịt, Từ Dĩ Niên chậm rãi thả lỏng xuống, tắm sạch bọt sữa tắm trên người mình đi, vừa định tắt vòi hoa sen, dưới chân lại đột nhiên trượt một cái, như bị thứ gì đó bất chợt xuất hiện vướng vào chân.

Cậu lập tức lấy lại tinh thần, muốn nắm lấy bệ rửa mặt gần đó, mà bề mặt lạnh lẽo lại trở nên trơn ướt kì lạ, đống vật dụng dùng để tắm rửa bị cậu đụng lăn nhào xuống, trong cơn trời đất quay cuồng Từ Dĩ Niên phản xạ có điều kiện hô một tiếng, sau đó lập tức ngã mạnh xuống đất.

Không biết có phải bởi vì tố chất thân thể bị thay đổi hay không, cơn đau thường ngày có thể chịu được lại như đột nhiên phóng đại lên gấp mấy lần. Phần xương cụt nối liền mông đau đến mức tê dại, cả mắt cá chân phải cũng truyền đến cơn đau nhói, Từ Dĩ Niên đau đến liên tục hít khí.

Cậu gây ra tiếng động không nhỏ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, người vừa tới gõ cửa phòng tắm: "Từ Dĩ Niên? Cậu làm sao đấy?"

"Tôi bị ngã...!" Sợ Úc Hoè không nghe thấy, Từ Dĩ Niên cất cao giọng, lúc nói chuyện không cẩn thận cử động chân phải bị thương, cậu đau đến mức cậu kêu cả lên tiếng.

Úc Hoè trực tiếp đẩy cửa vào, thấy cảnh tượng này hơi sững sờ chốc lát: "Sao cậu chỉ đi tắm thôi cũng thành thế này?"

Từ Dĩ Niên cũng rất sầu não, vẻ mặt đau khổ nói: "Có lẽ là oán niệm tìm tới, tôi làm gì đến nỗi ngày nào cũng đo đất như vầy đâu."

Thấy cậu ngã thảm thương như vậy, Úc Hoè cũng không nói thêm cái gì kích động cậu nữa: "Tôi đỡ cậu lên, đau thì nói một tiếng."

Anh vòng qua mấy vật dụng tắm rửa rơi văng vãi dưới đất, tắt vòi hoa sen đi đến trước người Từ Dĩ Niên, cúi người nắm lấy eo cậu, mặt đối mặt bế đứng cậu lên.

Hai chân bất ngờ cách khỏi mặt đất, cả người Từ Dĩ Niên cứng đờ. Úc Hoè chỉnh lại tư thế một chút cho thuận tiện, một tay đỡ lấy chân cậu. Cậu không hề dùng sức, trọng lượng toàn thân đặt hết lên người Úc Hoè, Từ Dĩ Niên lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng.

Úc Hoè săn sóc ôm cậu lên cao hơn, để chân phải bị thương của cậu không bị chạm xuống đất. Mà dù như vậy, bàn tay Úc Hoè vẫn hoàn toàn nâng cậu, cảm nhận được nhiệt độ hơi thấp của lòng bàn tay yêu tộc, Từ Dĩ Niên muốn bốc cháy đến nơi. Nhất là lúc liếc mắt nhìn đến gương trên bệ rửa mặt, thấy rõ ràng rốt cuộc mình bị Úc Hoè ôm bằng tư thế gì, đầu óc Từ Dĩ Niên lập tức nổ ầm một tiếng.

Hơn nữa cái hình ảnh này càng nhìn càng thấy quen, mặc dù có nhiều chỗ không giống lắm, mà Từ Dĩ Niên vẫn không đúng lúc liên tưởng tới chuyện khi trước ở Mai Cốt Tràng....

Không phải, con mẹ nó, dừng lại! Đây là cái gì với cái gì vậy chứ!

Đều tại Úc Hoè, lúc đó ép cậu phải nhìn, khiến đời này của cậu mãi mãi cũng không thể quên được hình ảnh đó!

Từ Dĩ Niên đỏ mặt nóng tai, đột ngột lắc mạnh đầu. Úc Hoè nhìn thấy hai má cậu đỏ bừng, trong lòng nổi lên một tia khác thường, không kìm lòng được hỏi: "Cậu đỏ mặt cái gì?"

Anh không hỏi còn không sao, vừa hỏi một cái cảm giác thẹn thùng của Từ Dĩ Niên lập tức lên tới đỉnh, cậu cắn răng nói: "Anh có thể....Đổi tư thế khác ôm tôi được không."

Úc Hoè bất giác liếc mắt nhìn gương.

Từ Dĩ Niên được anh ôm, chân bị thương hơi co lại. Người trong lồng ngực trắng đến chói mắt, cả đầu gối cũng phiếm một màu ửng hồng rõ ràng. Bọt nước đọng lại trên bắp chân vừa dài vừa thẳng, xương bả vai nhô ra giống như một cánh bướm.

Hầu kết Úc Hoè bất giác hơi trượt.

Còn thật sự là nơi nào cũng hồng....

Lúc anh ôm Từ Dĩ Niên không nghĩ quá nhiều, chỉ là thuận tiện, bây giờ mới nhận ra kiểu ôm này mập mờ vi diệu thế nào. Nhịp tim anh dần đập nhanh hơn, hơi không tự nhiên lắm, mà nhiều hơn lại là cảm giác từ trước đến nay chưa bao giờ có.

Thấy Úc Hoè đang nhìn gương, Từ Dĩ Niên không nhịn được hơi giãy giụa, bàn tay vốn đang nâng cậu vô tình hay cố ý nhéo một cái.

Mặt Từ Dĩ Niên hoàn toàn đỏ bừng. Cậu muốn hỏi Úc Hoè rốt cuộc đang làm gì, lại sợ mình bây giờ không nghiêm chỉnh, nghĩ cái gì cũng dễ bị rẽ đi, nói không chừng chỉ là Úc Hoè sợ cậu ngã xuống thôi....

Nghẹn một hồi lâu, Từ Dĩ Niên chỉ có thể giục: "Nhanh lên đi, đổi cái khác."

Úc Hoè rũ mắt nhìn cậu, lần đầu tiên cảm thấy có người đưa ra yêu cầu lại đáng yêu như vậy. Anh nghe theo nhẹ nhàng thả Từ Dĩ Niên xuống.

Chân vừa chạm đất, Từ Dĩ Niên đặt trọng tâm lên chân trái không bị thương, cậu và Úc Hoè cách nhau rất gần, đối diện cũng hơi xấu hổ, Từ Dĩ Niên chậm rãi lùi lại mấy bước, muốn cách ra một khoảng, để Úc Hoè cõng cậu ra ngoài, mà chân lại không hề đề phòng giẫm phải thứ gì đó phía sau.

"Này!" Thấy cậu vừa khéo giẫm vào bông tắm, vẻ mặt Úc Hoè khẽ biến.

Anh vừa định giữ lại cậu, Từ Dĩ Niên lại nhào lên phía trước, trong lúc luống cuống tay chân không cần suy nghĩ nắm lấy điểm tựa duy nhất ở trước mặt.

Sàn nhà phòng tắm toàn là nước, vì để kéo cậu cả người Úc Hoè vốn đã nghiêng về phía trước, bị cậu dùng sức kéo dưới chân lập tức trượt đi, người cũng hơi lảo đảo. May mà một giây cuối cùng anh nắm chuẩn bệ rửa mặt mới có thể đứng vững.

Không khí kiều diễm vừa rồi biến mất sạch sành sanh. Úc Hoè nắm cánh tay Từ Dĩ Niên, hừ cười một tiếng: "Từ Dĩ Niên."

"....Ầy." Từ Dĩ Niên hết sức chột dạ.

"Thả cậu xuống, cậu lại kéo tôi xuống nước?"

Không chờ Từ Dĩ Niên trả lời, Úc Hoè trực tiếp ôm ngang cậu lên. Có lẽ bởi vì chuyện bất ngờ nhỏ vừa nãy, lần này Từ Dĩ Niên thành thật không hề nhúc nhích. Úc Hoè ôm cậu, chỉ cảm thấy người trong lòng nhẹ hệt như búp bê vải, cảm giác tồn tại lại mãnh mẽ đến mức chẳng thể bỏ qua.

Anh hơi mất tập trung nghĩ.

Độ ấm của nhân loại....Hình như cũng rất thoải mái.

Anh ôm Từ Dĩ Niên từ phòng tắm đặt lên giường, lúc xoay người Từ Dĩ Niên đúng lúc ngồi thẳng dậy, sợi tóc mềm mại vô tình cọ qua cổ anh. Úc Hoè ngửi được mùi sữa tắm ẩm ướt toả ra trên người cậu.

Từ góc độ của Úc Hoè, có thể nhìn thấy rõ vết hõm nhỏ trên xương quai xanh cậu, dưới ánh đèn ngủ vàng ấm, làn da vốn đã hoàn mĩ càng thêm tinh tế mịn màng.

Ánh mắt Úc Hoè khựng lại, sau đó kéo khăn tắm qua ném cho cậu, giọng nói hơi thấp.

"Lau khô tóc đi, ngủ sớm một chút."

-

Từ Dĩ Niên bị trật chân không tính là quá nghiêm trọng, mà cũng khiến cậu không thể đi lại theo ý muốn. Có lẽ bởi vì cậu bị thương, Úc Hoè cũng không ra ngoài làm gì. Hai người bình an vô sự sống dưới một mái nhà vài ngày, cuối cùng Từ Dĩ Niên đã có thể đi lại bình thường.

Nhớ lại chuyện xảy ra trong nhà tắm lúc trước, Từ Dĩ Niên không khỏi sinh ra chút ảo não. Lúc đó chỉ biết ngượng ngùng cũng không nghĩ quá nhiều, cơ hội đưa đến trước cửa còn để uổng công vụt mất....

Giá mà biết sớm cậu đã tiếp tục lấy cớ xui xẻo, quấn lấy Úc Hoè đòi ngủ chung.

Từ Dĩ Niên rửa mặt xong đi đến phòng ăn, bữa sáng thịnh soạn đặt đầy cả bàn. Cậu ngủ dậy muộn, Úc Hoè đã ăn sáng xong rồi. Hôm nay Úc Hoè mặc áo hoodie và quần dài thoải mái, người cao chân dài vai rộng, dáng vẻ mang chút hơi thở học sinh, cả khí chất lộ rõ tài năng cũng nhu hoà hơn một ít.

Từ Dĩ Niên không nhịn được dán mắt nhìn anh chăm chú, thấy anh hình như định ra ngoài, buột miệng thốt lên: "Anh muốn đi đâu thế?"

"Đi gặp bạn." Úc Hoè vừa nhìn điện thoại vừa nói, "Lát nữa sẽ có người tới để ý cậu, yên tâm, cố ý chọn một người tính tình tốt còn lợi hại, cậu chưa từng gặp Khuyển yêu bao giờ phải không?"

Từ Dĩ Niên thầm nói em không chỉ từng gặp, còn từng đánh không biết bao nhiêu tên rồi. Cậu vốn định ngồi xuống cạnh bàn, nghe thấy Úc Hoè muốn giao cậu cho người khác, lại đứng lên: "Anh muốn ra ngoài chơi hả? Tôi cũng muốn đi."

"Cậu ăn sáng xong trước đã." Úc Hoè nói xong chuẩn bị đi ra cửa, Từ Dĩ Niên thấy thế cầm bừa lấy một cái bánh mì đuổi theo: "Tôi có thể vừa đi vừa ăn, dẫn tôi theo với."

Úc Hoè dừng bước, đối diện với ánh mắt tha thiết chờ mong của cậu, vừa định nói gì đó, điện thoại lại vang lên.

Anh nhấn nghe máy, giọng nói mệt mỏi của Hoa Hành Cảnh từ đầu bên kia truyền tới.

"....Ông chủ Úc?"

Úc Hoè vừa đáp một tiếng, Hoa Hành Cảnh lập tức nói nhanh hơn, cứ như nói chuyện nhiều thêm một phút là sẽ chết: "Xin lỗi anh em, tối hôm qua uống nhiều quá, hôm nay thật sự không tới được, chúng ta hẹn lại lần sau đi."

....

....

"Anh bị cho leo cây?" Từ Dĩ Niên thấy Úc Hoè chưa nói mấy câu đã cúp điện thoại, trong lòng cũng đoán được sơ sơ.

Úc Hoè thấy cậu cười trên nỗi đau của người khác, tầm mắt rơi vào cái bánh mì trên tay cậu: "Ăn ít như vậy, thảo nào tố chất thân thể lại kém thế."

Mặt Từ Dĩ Niên đầy vẻ vô tội, thầm nói anh bị cho leo cây, công kích em làm gì.

"Thôi," Úc Hoè thấy dáng vẻ này của cậu, chấp nhận sự thật hôm nay phải dẫn nhóc con này đi, vươn tay xoay người Từ Dĩ Niên lại, đẩy cậu về phòng ăn, "Ăn sáng trước, lát nữa dẫn cậu tới một nơi."

-

Từ Dĩ Niên nghĩ đến rất nhiều nơi Úc Hoè có thể dẫn cậu đến, mà dù vậy, cũng không ngờ được Úc Hoè lại dẫn cậu đến thư viện của học viện Phù Diêu.

Trái ngược với học viện Phong Kiều, tất cả học sinh ở học viện Phù Diêu đều là yêu quái. Theo lý mà nói, Úc Hoè cũng nên học ở học viện yêu tộc này, mà Tuyên Đàn hi vọng con mình có thể hiểu biết toàn diện về xã hội con người, hơn nữa bản thân Úc Hoè cũng cảm thấy hứng thú với hệ thống kiến thức của trừ yêu sư, anh là yêu quái, cuối cùng lại chạy tới học viện Phong Kiều học tập.

Vừa tiến vào, Từ Dĩ Niên bất giác ngẩng đầu lên. Lần đầu tiên cậu đến thư viện của học viện Phù Diêu, nơi đáng lẽ phải đặt bàn ghế trồng một cây cổ thụ to lớn, tán cây rậm rạp phủ kín trần nhà thư viện, từng gian nhà cây đó chính là phòng tự học dành cho các học sinh.

Cậu nhìn quanh bốn phía, trông cái gì cũng thấy mới lạ, học sinh xung quanh cũng lộ vẻ kinh ngạc: "Này, nhìn bên kia kìa, đó là con người phải không?"

"Bên cạnh cậu ta là ai? Có phải Úc Hoè không?"

"Phải phải phải, đẹp trai quá! May mắn thật đó, thế mà có thể gặp được anh ấy."

"Mà sao Úc Hoè lại dẫn một nhân loại vào đây?"

.....

Khắp xung quanh không ngừng vang lên tiếng thấp giọng bàn tán. Từ Dĩ Niên thỉnh thoảng nghe được vài từ, vươn tay kéo kéo người bên cạnh, đùa nói: "Anh cũng nổi tiếng thật đó."

Từ Dĩ Niên vừa dứt lời, một con chim nhỏ trắng như tuyết bay lên vai cậu, chim nhỏ lông xù, mỏ màu vàng quýt tươi tắn, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Từ Dĩ Niên thấy nó rất đáng yêu, vươn tay chọc chọc đầu chim trắng, thật tâm thật lòng nói: "Chỗ này chơi vui thật luôn, còn có cả chim."

Úc Hoè nghe tiếng cảm thán của cậu chỉ cười cười, không có nói tiếp.

Úc Hoè lấy một quyển sách liên quan đến hồ ly chín đuôi ra, Từ Dĩ Niên chỉ liếc mắt nhìn bìa thôi mắt đã nổi đom đóm. Thân là học sinh hàng năm đội sổ lý thuyết của học viện Phong Kiều, từ đầu đến cuối Từ Dĩ Niên chỉ có vác theo đặc điểm của một học tra, kính nể mà không thể gần đối với mấy thứ này, cậu không lấy sách, hai tay trống rỗng đi theo Úc Hoè vào phòng cây.

Phòng cây Úc Hoè chọn là phòng nhỏ nhất trong đây, chỉ chứa vừa hai người. Từ Dĩ Niên ngồi xuống đối diện anh, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra chơi game, chim trắng vẫn an phận đậu trên vai cậu đột nhiên hét lớn: "Dừng lại, dừng lại! Thư viện là nơi học tập, cậu thế mà không biết xấu hổ lấy điện thoại chơi game á?! Nhanh chóng đi ra lấy sách, nắm chắc thời gian học tập!"

Từ Dĩ Niên kinh ngạc nhìn chim trắng trên vai mình: "Mày biết nói tiếng người?"

Chim trắng liên tục lặp lại: "Đi lấy sách! Nhanh lên!"

Từ Dĩ Niên bị nó làm đau cả đầu, chỉ có thể thả điện thoại xuống: "Được được được, đừng la nữa, cẩn thận ồn ào đến người khác."

"Chỉ có cậu nghe được tiếng la của nó thôi." Úc Hoè chợt nói, Từ Dĩ Niên ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười vui sướng khi người gặp hoạ trên mặt anh.

Lúc này cậu mới phát hiện bên cạnh mọi người đều có một con chim trắng đi theo, Úc Hoè cũng không ngoại lệ, mà con chim này chỉ an phận đứng trên vai anh, không ồn ào cũng không quậy phá.

"Chỉ cần không đọc sách, nó sẽ làm ầm lên, thậm chí nếu ngủ trong thư viện cũng bị nó mổ đến tỉnh." Úc Hoè nhìn biểu cảm liên tục thay đổi trên mặt Từ Dĩ Niên, trong mắt hiện ra vẻ vui sướng sau khi đùa ác thành công: "Mỗi cuối kì, thư viện sẽ thả loại chim đốc thúc học sinh học tập này ra, đúng lúc, mấy ngày nay là cuối kì của học viện Phù Diêu."

"...." Từ Dĩ Niên không ngờ trên đời còn thứ phát rồ mất trí thế này, sụp đổ nói, "Anh dẫn tôi tới chỗ này làm cái gì? ?"

"Không phải cậu đòi ra ngoài chơi à? Tìm một chỗ cho cậu gϊếŧ thời gian." Úc Hoè làm như không thấy cậu cạn lời thế nào, nói đến nghiêm túc, "Quý trọng cơ hội, rất nhiều người chen vỡ đầu cũng không vào được đâu."

Chim trắng thấy cậu còn chưa xuống lấy sách, lại bắt đầu ném một tràng bom mới bên tai cậu, Từ Dĩ Niên không còn cách nào, chỉ có thể chết lặng đứng lên.

Úc Hoè đùa đủ rồi, nhắc nhở cậu: "Cậu lấy bừa sách tổng hợp tranh yêu quái gì đó đi, cái đấy khá thú vị, có cả hình minh hoạ. Chỉ cần đừng ngủ, nó sẽ không ồn ào nữa."

Bước chân Từ Dĩ Niên khựng lại, giọng điệu cũng nhẹ nhõm hẳn: "Phải nói sớm chứ."

Sách tổng hợp tranh yêu quái gồm có mười tập, là sách sơ cấp của các trừ yêu sư, dù đặt ở thư viện học viện Phù Diêu, sách này cũng được đặt ở khu vực năm nhất. Lúc Từ Dĩ Niên qua lấy sách, gặp toàn mấy tiểu yêu quái chỉ cao đến ngang lưng cậu, cậu hiếm thấy sinh ra tí xấu hổ, mà ngẫm nghĩ lại, dù cậu không giả vờ, chắc là cậu....Cũng chỉ có thể đọc được mấy sách tổng hợp tranh yêu quái này, đọc cái khác chỉ có ngủ gật thôi.

Cậu cố ý lựa chọn, lấy một quyển sách có tranh minh hoạ ma tộc. Đúng như lời Úc Hoè nói, chỉ cần cầm sách, chim trắng sẽ lập tức yên tĩnh lại, Từ Dĩ Niên khẽ chọc chọc đầu nó trút giận, nhỏ giọng nói: "May mà trước đây không gặp phải mày, nếu không vị trí nhất khoá của Thần Nhiên phải nhường cho tao rồi."

Cậu lấy sách xong chuẩn bị trở về phòng cây nhỏ, trên đường lại đi qua khu đồ ngọt, Từ Dĩ Niên không đi tiếp được nữa.

Khác với thư viện Phong Kiều phong cách yên bình cổ điển, thư viện của học viện Phù Diêu cực kì màu mè hoa lá hẹ, rất nhiều học sinh đọc sách mệt đều đang xếp hàng mua đồ ngọt. Từ Dĩ Niên mua hai cái bánh gato, một ly trà sữa, nhớ rõ Úc Hoè không thích uống ngọt, Từ Dĩ Niên gọi cho anh một tách cà phê.

Úc Hoè thấy cậu bưng một khay đầy um đi về, nhíu mày hỏi: "Cậu đến đây đọc sách hay để ăn dã ngoại thế?"

"Tôi là đến chơi." Từ Dĩ Niên nhận thức rất rõ vị trí của mình, đẩy cà phê lên phía trước, "Cho anh này."

Úc Hoè buồn cười liếc mắt nhìn cậu, cũng không nói thêm gì, nhận lấy cà phê. Từ Dĩ Niên bắt đầu lật sách yêu tộc mình cầm tới, là sách sơ cấp, yêu quái trên đây đều vô cùng quen thuộc với cậu, không ít loài cậu đã từng gặp trong nhiệm vụ, Từ Dĩ Niên chẳng mấy hứng thú, dứt khoát lật thẳng đến chương về ma tộc, lúc này mới giả vờ giả vịt ơ một tiếng.

"Úc Hoè," Từ Dĩ Niên biết rõ còn hỏi, lại quay sang làm phiền anh, "Anh là ma tộc hả?"

Úc Hoè ngẩng đầu nhìn cậu, Từ Dĩ Niên đẩy sách minh hoạ lên phía trước: "Này, trên đây nói mắt của ma tộc đều là màu tím, anh cũng vậy."

Từ Dĩ Niên vốn định tìm một chủ đề gì đó để nói, thế nhưng lúc đối diện với ánh mắt anh, tim như bị thứ gì vò nhẹ một cái, ma xui quỷ khiến Từ Dĩ Niên nói: "Rất đẹp."

Cậu nói đến thật tâm thật lòng, khen xong mới thấy xấu hổ.

Mẹ nó, quê mùa quá.

Bây giờ ai còn nói mấy lời này chòng ghẹo người khác nữa chứ....

Từ Dĩ Niên xấu hổ liếc mắt nhìn đi chỗ khác, Úc Hoè cũng không nói lời nào, bầu không khí có hơi vi diệu, một lúc lâu sau, Úc Hoè chủ động nói: "Cậu lại chán rồi?"

Từ Dĩ Niên vội vàng thuận theo bậc thang đi xuống: "Đúng thế, tôi đọc không hiểu mấy quyển sách minh hoạ này, kiến thức nông cạn, hay là anh nói cho tôi nghe mấy yêu quái trong sách này đi?....Như vậy có tính là dạy học không, chim trắng sẽ không ồn ào chứ?"

"Nói về sách thì sẽ không."

Úc Hoè nói xong, Từ Dĩ Niên vội vã ngồi xuống bên cạnh anh. Không gian trong phòng cây nhỏ vốn không lớn, khoảng cách giữa hai bọn họ trở nên rất gần. Từ Dĩ Niên vỗ vỗ anh: "Bắt đầu nói từ anh đi, năng lực của anh là cái gì? Là lôi điện của hôm đó hả?"

"Không phải." Úc Hoè dừng một lát, vốn định bảo mấy cái này đều viết rõ ràng trong sách, cuối cùng lại nói, "Ma trong ma tộc, ý là trừ ma."

....

....

Từ Dĩ Niên nghe không được một lát đã bắt đầu mất tập trung.

Không phải Úc Hoè nói không hay, mà những nội dung đó cậu đã thuộc nằm lòng rồi, so sánh ra, người trước mặt này thu hút cậu hơn nhiều.

Đây là lần đầu tiên sau khi tiến vào thế giới trò chơi cậu có cơ hội được quang minh chính đại ở gần quan sát anh, Từ Dĩ Niên nhìn không rời mắt, trong đầu nảy ra đủ mọi suy nghĩ.

Không chỉ mắt đẹp.

Những nơi khác cũng đều đẹp.

Thì ra cùng nhau gϊếŧ thời gian trong thư viện cũng thú vị lắm. Trước đây cậu có cùng đến thư viện với Úc Hoè không? À....Có một lần, lúc gặp mặt lần đầu, Úc Hoè giúp cậu chép nội quy trường.

Úc Hoè nói một lát, lại phát hiện Từ Dĩ Niên hoàn toàn không nghe vào. Mặc dù như vậy, ánh mắt Từ Dĩ Niên vẫn hết sức sáng ngời, giống như tình cảnh trước mắt khiến cho tâm trạng cậu rất tốt.

Nghe cũng không nghe, làm gì mà vui như vậy?

Như là bắt được học sinh mất tập trung, Úc Hoè bất chợt hỏi: "Cậu đang nghe thật?"

Từ Dĩ Niên lấy lại tinh thần, cong mắt cười với anh, hòng lừa cho qua ải.

Úc Hoè ghét bỏ nói: "Cậu là nhân loại đầu tiên không có hứng thú với yêu quái mà tôi từng gặp đấy."

"Ai nói," Từ Dĩ Niên không cần suy nghĩ, bật thốt lên, "Tôi hứng thú với anh mà."

Tay đang lật sách của Úc Hoè hơi khựng lại, nâng mí mắt lên, như là lơ đãng nhìn về phía cậu.

Đôi mắt đối diện đen thẳm như mực, dưới mắt điểm theo một nốt lệ chí nho nhỏ, đuôi mắt xinh đẹp hơi cong lên, ánh mắt lại vô cùng trong trẻo.

Mắt của cậu rất đẹp.

Úc Hoè vô cớ nghĩ thế.

Chủ nhân của đôi mắt này cứ như không hiểu giữ khoảng cách là gì. Không chỉ cách anh rất gần, lời nói ra còn mang theo ý tán tỉnh táo bạo trắng trợn, thế nhưng bởi vì quá vụng về thẳng thắn, trái lại càng giống như hành động vô tình.

"Được thôi," Úc Hoè thu lại tầm mắt, nhẹ nhàng đẩy đầu Từ Dĩ Niên đang ghé sát lại gần ra, "Không muốn nghe nói chuyện thì tự mình đọc sách đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.