Chàng Ở Rể Hào Môn

Chương 5: 5: Tiêu Tinh Tuyết 3





“Tôi đã nói, tôi nguyện ý gả cho anh.

” Tiêu Tình Tuyết đánh gãy lời nói của Tề Dương, “Anh ngày mai hãy tới công ty tôi mà đi làm, bất quá nhớ cho kỹ, trong công ty đừng để người ta phát hiện ra quan hệ của chúng ta.

”“Được.

”“Ngày mai nhớ kỹ mang theo sổ hộ khẩu.

” Trước khi đi, Tiêu Tình Tuyết không mặn không lạt nói một câu.

Tề Dương cả người sững sờ.

Sổ hộ khẩu?Có ý gì?Nhanh như vậy?Đời người thật không ngờ!Tề Dương liền cảm thấy cao hứng trong lòng.

Đến lúc về đến trong nhà cũng đang khẽ hát.

Trong nhàNgười mẹ Lâm Phương ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn một đống quà tặng trước mặt hơi hơi thở dài.

“Mẹ, mẹ làm sao thế?” Tề Dương cảm thấy kinh ngạc.


“con trai, Tiêu Tình Tuyết đồng ý gả cho con thật không biết là phúc là họa, mẹ biết, lấy điều kiện của chúng ta , con bé nhất định rất xem thường chúng ta, có thể con bé hôm nay! ! ”“Mẹ, mẹ cũng đừng đoán mò.

” Tề Dương ngăn lại lời nói ảo nảo của Lâm Phương.

Chỉ là trong lòng cũng có chút âm thầm vui vẻ.

Con của mẹ bây giờ nói thế nào cũng là một đại thiếu gia, cưới một Tiêu Tình Tuyết còn không phải không bình thường.

“Từ nay về sau, vô luận là con hay tiểu Tuyết đều sẽ đối với mẹ cực kỳ tốt.

”Tề Dương làm ra vẻ rất trịnh trọng.

“Mẹ chỉ trông mong con cả một đời bình an cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

”Ngày thứ hai, Tề Dương sớm đã đến cao ốc Tập đoàn Long Thành.

Đây chính là sản nghiệp lớn nhất xứ Kim Hà , bao nhiêu người bon chen sứt đầu mẻ trán đều muốn đi vào đây xin việc làm.


“Dừng lại!”Chỉ là Tề Dương vừa tới cửa liền bị hai tên bảo vệ ngăn cản.

“Chào cậu, tôi tìm Tiêu Tình Tuyết.

”Tề Dương nói xong liền tiếp tục đi vào trong, lại lần nữa trực tiếp bị một trong hai người đó chặn lại.

“Tìm Tiêu tổng? vậy, anh có hẹn trước không?”“Ờ, không có.

” Tề Dương thản nhiên lắc đầu.

“Vậy anh có thẻ chứng minh mình đến Tập đoàn Long Thành công tác không?”“Cũng không có.

”Nghe đến đây, tên bảo an trên mặt càng tỏ vẻ kiêu ngạo, càng dương dương từ trên cao nhìn xuống Tề Dương, hắn đưa tay ra, chỉ chỉ bên ngoài, khinh thường nói: “nếu đều không có, tự mình biến đi, không tiễn.

”Làm ở nơi sản nghiệp lớn nhất Kim Hà, cảm giác một bảo an cũng có dáng vẻ tự đắc hơn người khác một bậc.

Bọn hắn không cần nhìn sắc mặt của bất kì người nào, chỉ cần đem loại người không có phận sự như Tề Dương đuổi ra khỏi đây là được rồi.

Tề Dương nhíu mày.

“Tôi thật sự có chuyện!”“Tiểu tử, ngươi điếc đúng không, chớ ép lão tử nói lần thứ ba, mau cút.

”Một cái bảo an chống nạnh khí thế hung hăng hô.

“Anh ấy là tới tìm tôi? Có vấn đề gì sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.