"Chảy máu mũi rồi!"
"Móa!"
Thừa Ngân vừa nghiến răng nghiến lợi vừa lau máu trên mũi mình. Bỗng dưng hắn phát hiện hình như nước miếng cũng cũng đang chảy ra ở khóe miệng. Hắn hận không thể lập tức đào một cái lỗ mà chui xuống. Nhưng rõ ràng cơ ngực của Hà Bá quả nhiên là cực phẩm nha! Hắn vừa suy nghĩ vừa liếc liếc nhìn nhìn mà không khỏi nuốt khan một cái.
Không hiểu sao từ lần ở quán trọ, mỗi lần hắn nhìn thấy Hà Bá ăn mặc hở hang liền có chút môi khô miệng khát. Phải rồi, chắc là do hắn đang ganh tị với tám múi trên người y đi? Bố thẳng, bố thẳng, bố thẳng! Bố mới không thèm mày! Thừa Ngân liên tục niệm thần chú trong đầu.
"Thừa Ngân, ngươi không sao chứ?"
Hà Bá từ trên cao khàn khàn giọng, Thừa Ngân liền ngẩng mặt nhìn lên.
"Ngươi nhớ lại rồi?"
Hà Bá bỗng nhìn sâu vào mắt hắn, gương mặt này một chút cũng không hề thay đổi. Y bỗng nhếch môi lên một cái.
"Đương nhiên, bị ngươi đánh đến ba lần, không thể không nhớ lại!"
Thừa Ngân nghe đến ba lần xuất chiêu đánh ngất người ta mà cảm thấy mình có phần chột dạ, chắc y không vì vậy mà tính sổ với hắn đó chứ? Thừa Ngân cười phớ lớ rồi vươn tay vô cùng tự nhiên phủi phủi vai áo cho Hà Bá, che miệng tằng hắng một cái.
"Không nhờ công phu của lão tử thì giờ này ngươi vẫn còn điên điên khùng khùng. Sau này phải báo ân lão tử thật tốt!"
Thừa Ngân vừa xoa xoa lòng bàn tay mình vào nhau, cảm thấy miệng nói cũng thật là tiện! Nhưng mà không phải bây giờ y đã hết điên rồi đi? Còn không phải là nhờ hắn? Vừa nghĩ Thừa Ngân vừa cảm thấy lời mình nói cũng không có gì sai!
Đổi lại, Hà Bá nhếch mép lên, ánh mắt có một chút lạnh, chỉ ba phần thân thiết, giọng trầm thấp hơn ngày thường rất nhiều.
"Vậy... vào trong, bên ngoài gió lạnh!"
"Ờ!"
Thừa Ngân cũng cảm thấy hôm nay khí trời đặc biệt lạnh, hắn vừa quay lưng đi liền cảm giác có gì đó không đúng. Trước đây Hà Bá cũng không nói lời lẽ dễ nghe như vậy. Nhưng mà chắc y mới tỉnh, lại biết mình đã hao tâm tổn sức cứu y, nên y quyết tâm báo ân đi? Nghĩ đến đó Thừa Ngân liền ném những thứ nghi hoặc ra sau đầu.
Hai người một trước một sau bước vào nhà, Hà Bá khẽ liếc mắt về hướng rừng trúc xanh rì, nơi đó có một nam nhân mặc thanh y đang đứng nhìn bọn họ.
***
Buổi tối hôm đó, sau khi ăn uống xong thì hai người lại nằm lên giường. Bên ngoài ánh trăng trườn qua sườn mặt Thừa Ngân để lại một cái bóng mờ nhạt. Hắn chớp chớp hàng lông mi dày nhìn lên trần nhà.
"A Hà, ngươi nói ngày mai lên đường có gấp gáp quá hay không? Vết thương của ngươi vẫn còn chưa lành hẵng!"
"Ta không sao."
Hà Bá một bên khàn khàn giọng. Y vừa nói vừa nhắm nghiền mắt lại, cảm nhận chút hương vị lạnh lẽo u tịch chốn rừng thiêng nước độc.
"Không phải trước đây ngươi nói chúng ta sẽ trở về chỗ thành chủ sao? Ngươi còn đặt cho ta một chỗ nữa. Hai mươi lượng một tháng đó. Sao bây giờ lại đến chỗ Lý cái gì... giám quan đó chứ?"
Hà Bá tròng mắt khẽ đảo một cái. Y rất nhanh liền nắm bắt được nội hàm trong lời nói của hắn.
"Chỗ thành chủ mấy ngày ta đi mất hẵng đã có người thay thế rồi. Có thể vào làm chỗ của Lý Hữu cũng không có gì là không tốt!"
"Lý Hữu?"
Thừa Ngân bất giác rống lên một tiếng rồi nghiêng mặt qua nhìn Hà Bá. Lý Hữu không phải cũng đang tìm Hà Bá hay sao? Nếu bây giờ đến đó liệu có phải là tự tìm đường chết? Không được không được, lão tử không thể chết sớm như vậy được. Lão tử vẫn còn chưa hưởng hết khoái hoạt phong lưu. Hai mươi mấy năm qua toàn chịu khổ đáng vứt đi mà thôi. Hiện tại sống lại một đời hắn nhất định phải hưởng!
Nhưng mà Hà Bá người này trước đây làm gì cũng chưa từng chịu thương lượng với hắn trước. Nếu như lần này hắn không tìm ra được một cái cớ thích hợp e là không thể thay đổi được tính toán của y.
"A Hà, ta là đào ngũ đó! Ngươi cũng như vậy đi? Chỗ giám quan gì đó... nếu đến chỉ sợ sẽ thành bia ngắm tên cho người khác. Ngươi không sợ?"
"Ai biết chúng ta đào ngũ?"
"Cái đó..."
"Chỗ của Lý Hữu ngươi cứ an tâm. Trên đường đi nhậm chức, ta đã quen khá nhiều bằng hữu ở đó!"
"Nhưng mà lão tử không có!"
"Ngươi còn ta mà!"
"Cái đó..."
Thừa Ngân nhất thời khóc không thành tiếng. Lại không biết phải mở lời với y ra sao về chuyện tình cờ nghe lén được câu chuyện của Trần Ổn. Nhưng mà Hà Bá cũng từng nghi ngờ cái xác Bạch Lãng này cùng một bọn với kẻ ám sát y. Nếu bây giờ nói ra chỉ sợ nghi ngờ càng thêm sâu, thậm chí tính mạng cũng bị đe dọa. Dù Hà Bá từng cứu mạng hắn, nhưng mà không chắc khi y biết được có trở mặt với mình hay không?
"Ờ... A Hà, hay là... hay là ngươi cứ đi một mình đi. Bố... bố muốn về nhà!"
"Nhà?"
"Nhà cỏ đó! Mới mấy ngày ngươi đã quên rồi hay sao? Không đúng, hay ngươi chưa hết bệnh?"
Thừa Ngân vừa nói vừa vươn tay định sờ trán y thì bị chặn lại.
"Không có. Nhưng ngươi trở về đó làm gì? Chỗ kia không phải vừa có tiền vừa có thể sống được hay sao? Thời thế loạn lạc, ở một mình không thân không thích rất là nguy hiểm!"
"Nhưng mà cái chỗ giám quan đó còn nguy hiểm hơn!"
Thừa Ngân buột miệng nói một câu khiến Hà Bá mở mắt ra.
"Vì sao?"
Y vừa nói vừa không khỏi nghi ngờ. Qủa nhiên hắn đang sợ Lý Hữu!
"Vì sao cái mẹ ngươi! Sao trước đây không thắc mắc nhiều như vậy? Tóm lại là bố không muốn đi. Ngươi muốn thì tự mình mà đi!"
"Sắp có chiến tranh, ngươi ở một mình không sợ?"
"Sợ! Lão tử sợ nên mới không đến cái chỗ đó. A Hà, ta cảm thấy có nhà vẫn tốt hơn. Hai chúng ta trở về rồi tìm cái gì đó buôn bán. Còn hơn làm cho bọn quan binh... ngươi cũng nói sắp có chiến tranh mà. Nếu vào đó... biết đâu phải ra chiến trường, cũng không còn mạng mà trở về nữa!"
"Hai chúng ta?"
Hà Bá không khỏi nhíu mày một cái, trong bóng đêm dày đặc, đôi mắt y hơi sáng lên nhìn gương mặt Thừa Ngân bên cạnh.
"Sao hả? Ngươi không muốn đi cùng lão tử?"
Thừa Ngân sau lần được Hà Bá đỡ cho mũi tên thì đã mặc nhiên xem y như người thân của mình. Hiện tại cũng không muốn y đi vào con đường mạo hiểm. Cuộc sống ở nơi xa lạ này có một người thân thật tốt. Hắn cũng không muốn phải hiu quạnh trải qua mùa đông một mình.
"Vậy thì thôi! Bố xem ngươi là bằng hữu nên muốn rủ ngươi ở cùng, không thích bố cũng không ép!"
Thừa Ngân càm ràm một cái rồi xoay người đi. Hà Bá trong đêm bỗng khàn khàn giọng.
"A Lãng!"
Thừa Ngân nghe không rõ liền xoay lưng lại nhìn y.
"Gì?"
Thật lâu sau, Hà Bá khẽ thở dài một hơi.
"...Thừa Ngân. Thật tốt vì ngươi vẫn ở đây!"
Thừa Ngân nghe vậy liền không khỏi cảm động, hắn vươn tay lên khẽ vuốt đầu y làm y giật mình một cái sửng người.
"Chặc chặc... tiểu đệ ngoan, Hứa đại ca sẽ không bỏ rơi đệ đâu nha! Ha ha."
Dứt lời, Thừa Ngân liền nghiêng mặt qua y rồi nhắm mắt ngủ. Thật lâu sau khi nghe hơi thở nhè nhẹ phát ra, Hà Bá từ từ mở mắt. Y nhìn gương mặt Thừa Ngân mờ ảo dưới trăng đêm mà không rõ trong lòng tư vị gì. Bất giác, y vươn tay lên khẽ chạm vào má hắn một cái.
"A Lãng..."
Đến canh ba ngoài kia chỉ còn tiếng gió thổi ào ào, cả rừng trúc xanh chìm dưới màn sương dày đặc cùng trăng đêm một mảnh giăng giăng. Hà Bá từ từ ngồi dậy, thân thủ nhẹ nhàng rời khỏi giường. Y một mình ra khỏi cổng rồi đến cánh rừng. Bỗng dưng, thân trúc rung rinh, một người từ trên cao bay là đà xuống đến sau lưng y quỳ xuống.
"Tham kiến bệ hạ!"
Phải, Hà Bá chính là Cảnh đế đại Tề Hoàng Cảnh Thiên. Tháng trước trong chuyến đi săn bị sát thủ ám sát. Lần đó, y đang rong rủi trên lưng ngựa thì nghe có một mùi hương lạ, sau đó thần trí trở nên mơ hồ tách khỏi đám thị vệ chạy vào rừng sâu. Rồi trúng một mũi tên ngã nhào xuống suối. Sau đó trùng hợp lại được Hứa Thừa Ngân mang về.
Ngày hôm kia, Hoàng Cảnh Thiên đã tìm lại được ký ức. Nhưng mà khoảng thời gian y sống cùng Hứa Thừa Ngân thì đã không còn nhớ nữa. Y sở dĩ biết tên Thừa Ngân là bởi ám vệ này đã nói với y. Hắn chính là Phí Lời.
Đêm qua lúc Thừa Ngân ngủ say thì Hoàng Cảnh Thiên tỉnh lại, sau đó định tìm cách bỏ trốn. Vừa ra đến cửa thì nhìn thấy Phí Lời. Hắn chưa từng nhìn thấy Cảnh đế nhưng mà y thì biết rất rõ hắn. Vì hắn chính là đệ nhất ám vệ bên cạnh Lý Hữu. Mỗi lần ra vào cung đều bí mật theo sau, còn vài lần trực tiếp nhận lệnh từ Hoàng Cảnh Thiên mà làm việc. Những lần đó y đều ở phía sau bức rèm nhìn rõ dung mạo người này.
Sau khi nhận ra nhau, Hoàng Cảnh Thiên đã hỏi về Thừa Ngân và được Phí Lời nói cho biết tên. Hiện tại, Hoàng Cảnh Thiên đang nghĩ Bạch Lãng cũng bị mất trí giống mình hoặc đang che giấu một bí mật nào đó. Cho nên mới sợ phải gặp Lý Hữu như vậy. Bởi vì Bạch Lãng là sát thủ của Thiên Sát, trực tiếp đối nghịch cùng Lý Hữu. Cho nên nếu nói hắn bị mất trí nhớ thì vì sao vẫn còn sợ hãi khi gặp Lý Hữu?
Nhưng mà Hoàng Cảnh Thiên cũng phát hiện một điều, mấy ngày qua dù liên tục đánh ngất mình, nhưng Bạch Lãng vẫn tận tình chăm sóc, không có biểu hiện làm hại y. Cho nên Hoàng Cảnh Thiên không biết, liệu rằng trong quãng thời gian mình bị mất trí nhớ, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Và Bạch Lãng vì sao vẫn không ra tay với y mà lại chạy cùng y đến cái chỗ này? Hắn và y đã rất nhiều năm không nhìn thấy nhau, khi gặp thì lại ở trong tình thế hắn ám sát y. Một chút tình cảm năm xưa cũng đã thay đổi rồi.
"Đứng dậy đi! Chỗ của Úc Trì có động tĩnh gì không?"
"Bẩm bệ hạ, hôm qua vào giờ Tý, bọn chúng có tám người tụ họp lại một chỗ bàn tính kế hoạch. Lính gác canh phòng khá nghiêm ngặt nên tạm thời thuộc hạ vẫn chưa thám thính được gì. Nhưng mà nghe nói hai ngày nữa Hoàng Cảnh Dương sẽ trở lại kinh thành."
Hoàng Cảnh Thiên nghe vậy thì nét mặt âm trầm. Hắn dõi mắt vào cánh rừng mờ đục trong màn sương. Lưng thẳng như trúc, hai tay chắp lại phía sau.
"Nhanh như vậy?"
"Sáng nay nô tài còn nhìn thấy hắn cùng Úc Trì quất ngựa chạy về hướng Hoa Lĩnh sơn, đi theo có vài tùy tùng, khá vội vã! Sau đó đến chiều mới trở lại."
"Có thể Hoa Lĩnh sơn là nơi bọn chúng đang lén lút rèn luyện tư binh. Tạm thời tránh đả thảo kinh xà. Ngày mai, ta và Bạch Lãng sẽ hội ngộ cùng Lý Hữu."
"Bệ hạ, người có định trở về kinh thành hay không?"
"Chuyện này hiện tại chưa cần thiết. Nếu bọn chúng đã đi nước cờ này hẵng đã trù bị kỹ lưỡng. Trẫm vừa gặp nạn thì Hoàng Cảnh Dương lập tức trở về kinh thành. Huống chi, dưới tay của Vệ tướng có năm mươi vạn tinh binh. Phùng tướng quân từ lâu đã bị hắn thao túng. Cấm vệ quân cũng không ít người của hắn. Cho nên hôm đó trong chuyến đi săn, trẫm bị phục kích nhưng không có bất kỳ cấm y vệ nào đi theo."
Hoàng Cảnh Thiên ngừng lại một lúc.
"Phía nam Triệu quốc lại đang có biến. Phía Bắc Tần vương cũng có ý định phất cờ. Nếu ta trở về lúc này có thể chưa kịp đến kinh thành đã vong mạng."
"Như vậy... phải làm sao?"
"Trước đây trẫm chỉ lo chinh chiến, nhất thời bỏ qua khoảng trống ở triều đình để cho Vệ tướng một tay che trời. Lần này xem ra hắn đã chờ không nổi nữa! Thật may, trước đó trẫm đã có tính toán. Vệ tướng ỷ thế Tam triều nguyên lão mặc nhiên làm bừa. Từ ngày trẫm đăng cơ, hắn gây không biết bao sóng gió. Nhưng thế lực hắn quá lớn, trẫm chưa thể động vào. Hay lắm, nếu hắn đã dám công khai tạo phản, vậy thì trẫm cũng dứt khoát tận dụng thời cơ này!"
Hoàng Cảnh Thiên ánh mắt trong đêm trở nên vô cùng sắc bén.
"Ngươi về báo với Lý Hữu, đêm nay cho phi cáp truyền thư đến Hàn Sĩ Nguyên, bảo hắn chu toàn cho thái hậu rời khỏi cấm cung, lập tức chuyển đến phía nam giáp Triệu quốc."
"Nhưng mà chiến tranh..."
"Điều này các ngươi không cần lo lắng, trẫm đã có chủ ý. Nơi nào có có hoàng đế, nơi đó chính là triều đình."
"Dạ, bệ hạ. Còn các vị nương nương?"
Hoàng Cảnh Thiên lưỡng lự một chút.
"Mang theo Yên phi!"
"Dạ."
"Còn nữa, đừng để Bạch Lãng biết thân thế của ta."
"Bệ hạ, có cần nô tài..."
Phí Lời vừa nói vừa đưa tay lên cổ ám chỉ đoạt mạng Thừa Ngân. Hoàng Cảnh Thiên khẽ nhíu mày một cái.
"Vậy thì chưa cần. Hắn vẫn còn giá trị lợi dụng!"
"Dạ, bệ hạ. Nô tài cáo lui!"
Dứt lời, Phí Lời phi thân một cái thân ảnh hắn liền chìm khuất vào màn sương dày đặc. Xa xa có tiếng chim cú kêu não nề.
Hoàng Cảnh Thiên một thân lạnh lẽo đẫm ướt hơi sương trở vào nhà, từ trên nhìn xuống, Thừa Ngân vẫn ôm chăn vù vù ngủ. Y liền thở ra một hơi. Bất giác, trong đầu y hiện ra một ký ức xa xôi nào đó của quá khứ.
"A Lãng, ngươi không muốn theo trẫm trở về?"
"Bệ hạ... có những thứ đã là mệnh trời, cưỡng cầu cũng không được gì!"
Ngày hôm đó y quất ngựa rời đi, khẽ xoay đầu lại chỉ nhìn thấy một bóng bạch y phiêu phiêu giữa rừng trúc xanh thẳm.
"Sao còn chưa ngủ?"
Thừa Ngân bất giác giật mình, lèm kèm mở mắt ra vừa bầm bầm trong miệng, còn khẽ chép chép mấy cái.
"Nhanh lên giường, nửa đêm nửa hôm muốn hù chết bố hay sao? Nhanh!"
Hoàng Cảnh Thiên nhíu mày một cái. Phong cách một chút cũng không giống Bạch Lãng, khí chất tùy tiện kém xa người kia. Lời nói thô lỗ, đúng là gã thất phu! Nếu đây chỉ là diễn tuồng thì Bạch Lãng hẳn là đệ nhất cao thủ!
Hoàng Cảnh Thiên nghĩ nghĩ rồi vén chăn nằm xuống giường. Thừa Ngân liền gác một chân lên chân y, tay cũng dạng ra đặt lên ngực y. Miệng lẩm bẩm.
"Lạnh chết bố!"
Hoàng Cảnh Thiên khẽ thở ra một cái rồi từ từ nhắm mắt lại. Mấy năm nay y luôn nhớ đến bạch y nam nhân ngày đó, nhưng mà lúc gặp lại từ bạn đã thành thù. Thời gian quả nhiên mọi thứ đều biến đổi, cũng giống như Bạch Lãng, từ một tao nhân mặc khách liền trở thành kẻ phóng khoáng tùy tiện. Ăn nói hàm hồ lỗ mãng. Mấy năm nay, rốt cuộc hắn đã trải qua những chuyện gì?
Còn nữa, theo những gì Phí Lời kể thì bọn họ ở trong quân ngũ cũng là ở cùng một phòng. Xem ra quan hệ không hề đơn giản. Liệu có phải hắn chính là người đã vớt y từ dưới suối lên?
Đêm đó nhiệt độ xuống vô cùng thấp. Thừa Ngân trong cơn say ngủ liền nhào qua nguồn hơi ấm bên cạnh, dùng Hoàng Cảnh Thiên làm lò sưởi ấm. Báo hại y không khỏi mất ngủ cả đêm.
Sáng hôm sau khi bình minh vừa lên Hoàng Cảnh Thiên thức dậy, mí dưới của y thâm quầng, tròng mắt giăng đầy tơ máu. Cả đêm đều không ngủ được, vô cùng chán ghét nhìn kẻ đang nằm sấp trên ngực mình chảy nước miếng.
"Thức dậy!"
Y ghét bỏ đẩy đẩy hắn. Hắn lèm kèm mở mắt ra.
"Gì chứ, còn sớm, để bố ngủ thêm một lúc. Phá cái gì!"
Hắn vừa nói vừa chép chép miệng mấy cái. Bất giác, nhận ra một mảng ẩm ướt chỗ đang nằm, Thừa Ngân liền mở mắt ra.
"Con mẹ nó, lại chảy nước miếng?"
Sau đó khó nhọc ngồi dậy, gãi gãi đầu. Bất giác, Hứa Thừa Ngân bắt gặp ánh mắt âm trầm của Hoàng Cảnh Thiên, hắn liền