"A Dư?"
Thừa Ngân vừa ôm đầu nằm trên giường vừa nhắm nghiền mắt, liền nghe giọng nói khàn khàn bên cạnh.
"A Dư, là đệ hay sao?"
Thừa Ngân kinh hãi từ từ mở mắt ra, thích khách gỡ khăn che trên mặt mình xuống, đó là một nam nhân anh tuấn, từng đường nét trên mặt tựa như tượng khắc, khoảng chừng ba mươi tuổi. Còn có một vết sẹo kéo dài từ thái dương đến gò má tạo thành một đường nét kỳ dị, càng làm gương mặt y thêm phần tàn nhẫn. Đôi mắt sâu thẳm, dường như từng trải qua quãng thời gian vô cùng khắc nghiệt.
"Phải... phải..."
Thừa Ngân lắp bắp chớp chớp mắt trả lời.
"Ta là Cổ Trạch, đệ không nhận ra ta hay sao?"
Thừa Ngân rùng mình một cái, nếu bây giờ không nhận y có khi nào y liền chém hắn một đao chết tươi hay không? Hắn vừa mới hưởng lạc tỉnh dậy, cũng còn muốn hưởng thêm vài lần nữa, chưa muốn chết sớm vậy đâu nha! Hắn đảo đảo tròng mắt liền nuốt xuống một cái.
"Lâu rồi không gặp... huynh... sao huynh lại ở đây?"
"A Dư!"
Người kia bất giác kéo hắn ôm vào lòng. Mẹ nó, đây là thể loại gì, chính là món nợ phong lưu của Cố Hàn Dư giờ hắn phải lãnh đi? Ông trời thật bạc đãi hắn, tại sao không cho hắn một thân thể thuận buồm xuôi gió chứ? Hắn muốn làm người lương thiện thẳng thắn, không nói dối, không lừa gạt, an an ổn ổn sống có được hay không?
"A Dư... nơi này không tiện nói chuyện, đi!"
"Đi... đi đâu?"
Thừa Ngân bị Cổ Trạch kéo dậy thì kinh hãi giãy giãy ra khỏi tay y.
"Yên tâm, theo ta!"
Dứt lời, y nhoáng một cái đã kéo hắn bay đi. Đây là lần đầu tiên hắn bay, thật muốn buồn nôn. Nếu bây giờ sinh con được, hẳn hắn sẽ vì nhói bụng mà sinh ra một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp.
"Ư..."
Thừa Ngân kinh hãi rúc đầu vào ngực Cổ Trạch, nhắm nghiền mắt run lẩy bẩy. Đến khi cảm thấy thân thể mình chạm đất thì mới từ từ mở mắt ra, liền phát hiện nơi hắn đang đứng chính là mái nhà người ta. Hắn liền buột miệng chửi một tiếng.
"Đệt!"
"Đệ vừa nói gì đó?"
"Nha? Ta... ta nói sao không ở dưới đất, khi không chạy lên mái nhà làm gì chứ?"
Thừa Ngân đương nhiên không dám chửi thề nữa, không phải Hà Bá vì cái miệng tiện mới nhận ra được hắn hay sao? Nếu như Cổ Trạch này cũng vì thứ đó mà nhận ra hắn chỉ là giả mạo, vậy không phải hắn sớm tìm đường chết?
"Lúc xưa đệ thích ngồi trên cao lắm mà? Khi rảnh còn muốn tìm ta mang đệ lên?"
"Con mẹ nó, hai đứa mày thật rảnh, dưới đất có bàn có ghế không ngồi, khi không lên này cho muỗi nó cắn."
Đương nhiên Thừa Ngân chỉ dám chửi thầm. Hắn cười rộ lên một cái khoe hàm răng trắng đều như bạch ngọc. Tay còn phủi phủi vào nhau.
"Ha ha, từ sau khi đến Tề quốc... ta ta... sức khỏe không còn tốt, nên có những thói quen cũng đành phải từ bỏ!"
"Vậy sao?"
Cổ Trạch yên lặng trong giây lát, ngước mắt nhìn mảnh trăng treo trên cao, tóc y bay bay trong gió, thỉnh thoảng còn nghe có tiếng đàn tì bà xa xa vọng lại. Nỗi buồn thấm đẫm theo ánh trăng chảy dài trên gương mặt Cổ Trạch. Thừa Ngân nhìn nhìn nhưng cũng không để ý lắm, hiện tại hắn còn cảm thấy vô cùng thương tâm, không ngừng lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình. Hắn bây giờ chỉ có thể tát nước theo mưa mà thôi!
"Đệ... thay đổi rồi!"
"Gì... gì chứ?"
Thừa Ngân không biết mình nãy giờ chỗ nào để lộ sơ hở, bất quá hắn có cần phải giả vờ mất trí nhớ hay không đây? Nếu như bị ép vào đường cùng, hắn bắt buộc phải giả vờ mất trí nhớ để cứu mạng mình.
"Ta cũng đã thay đổi!"
"Móa!"
Làm hắn hết hồn, nói gì thì nói thẳng ra đi, khi không giữa chừng ngừng lại, làm trái tim nhỏ của hắn sợ muốn chết.
"Ba năm trước tạm biệt nhau ở hoàng thành... bây giờ đệ đã có câu trả lời hay chưa?"
"Con mẹ nó... muốn làm khó lão tử?"
Thừa Ngân giả vờ thở dài rồi tằng hắng một cái, hai tay chắp sau mông cố làm ra vẻ tao nhân mặc khách ngẩng đầu nhìn trăng đêm. Người ta tao nhã nhìn trăng sẽ ngẫu hứng làm thơ, còn hắn nhìn mãi cũng chỉ thấy vài con quạ đang đánh nhau tranh giành thức ăn.
"Hầy, có những thứ... không phải muốn thì liền có thể trả lời! Thân bất do kỷ..."
Cổ Trạch nhìn sang Thừa Ngân, ánh mắt thập phần ảm đạm.
"Đã ba năm, ta chờ câu trả lời của đệ cũng đã ba năm rồi!"
"Mẹ ngươi, ngươi có chờ ba mươi năm lão tử cũng không biết trả lời!"
"Cổ đại ca, có những thứ không thể cưỡng cầu!"
"Nhưng mà, nếu như ở một thân phận khác thì đệ có thể hay không?"
"Có thể? Có thể cái đết gì chứ?"
Thừa Ngân lại nuốt khan một cái, nhìn nhìn ánh mắt mong chờ của Cổ Trạch mà nhất thời kinh hoảng, nghĩ có khi nào vừa nói 'không thể' thì y sẽ động kiếm hay không?
"Có thể!"
Hắn miễn cưỡng cắn xuống một cái. Bất giác Cổ Trạch cong môi lên cười, trong khoảnh khắc y chồm đến mút vào môi hắn một cái rồi rời ra, làm Thừa Ngân giật mình.
"Má nó, ông gây nợ phong tình rồi! Thì ra câu hỏi chính là lời tỏ tình của hắn. Cố Hàn Dư ơi Cố Hàn Dư, ngươi có làm ma cũng hãy tha thứ cho ta nha, chẳng qua ta không biết phải trả lời thế nào..."
Cổ Trạch nắm lấy vai hắn siết mạnh. Ánh mắt tràn ngập nhu tình.
"Chỉ cần câu nói này của đệ, ta nhất định sẽ mang đệ rời khỏi nơi này!"
"Gì? Gì chứ?"
Thừa Ngân lắp bắp.
"Hiện tại đệ chỉ là một chất tử, ở đây hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi. Trên vai đệ cũng không còn trách nhiệm duy trì huyết thống hoàng tộc nữa. Hiện tại, đệ đến đây làm con tin thì ở Triệu quốc hiển nhiên Cố Hàn Minh đã làm thái tử. Hãy quên hết chuyện xưa. Đi, ta mang đệ rời khỏi chỗ này!"
Thừa Ngân gỡ cánh tay y khỏi vai mình.
"Nhưng... đi... đi đâu?"
"Trì quốc, ta hiện tại đã không còn là một sát thủ vô danh tiểu tốt nữa, hiện tại đã là đệ nhất thích khách của Trì quốc. Hoàng đế Trì quốc là Úc Trì vô cùng coi trọng ta. Hiện tại, ta mang đệ đi, đảm bảo cả đời còn lại sẽ không còn bất kỳ ai làm phiền chúng ta nữa!"
"Úc Trì... Úc Trì đã làm hoàng đế?"
Thừa Ngân nhất thời kinh hoảng, thành chủ một bước đã lên ghế hoàng đế ngồi rồi, năm đó nếu hắn làm ở phủ của Úc Trì có phải bây giờ đã trở thành thị vệ của hoàng đế rồi hay không? Một tháng lương hưởng không hết, còn được tự do tự tại. Tiếc nha, con mẹ nó tiếc!
"Đệ không biết hay sao?"
"Ta... ta..."
Thừa Ngân ngừng lại một chút.
"Ta còn vài việc chưa làm xong. Đợi sau này rồi hẵng đi có được không? Chỗ này ta được đối xử rất tốt, họ không có bạc đãi ta!"
"A DƯ!"
"Gì?"
"Cái đệ khao khát trước đây chính là ung dung tự tại, tiếu ngạo giang hồ không phải sao? Họ đối đãi tốt với đệ thì sao chứ? Đi theo ta, sau này chúng ta sẽ không rời xa nhau nửa bước."
"Móa, lì hơn trâu!"
Thừa Ngân ngoài cười trong không cười, còn âm thầm phỉ nhổ rủa xả người ta. Hắn nhìn nhìn xuống phố xem có người quen hay lính canh để cầu cứu hay không? Thừa Ngân lúc này cuộc sống đang hết sức vui vẻ, thật không muốn phải đi theo làm trợ lý sát thủ đâu. Sát thủ có gì vui chứ? Chém chém giết giết còn không bằng ở lại kinh thành làm một chất tử có ăn có mặc có trai đẹp để chơi đi?
"Cổ Trạch... hiện tại ta mới đến đây chưa bao lâu, nếu bỏ đi sẽ làm hoàng đế Tề quốc nổi giận, hắn có cớ mang quân chinh phạt Triệu quốc thì sao? Ta dù hiện tại không còn làm thái tử, nhưng mà... bách tính lê dân ta làm sao có thể bỏ rơi bọn họ?"
Thừa Ngân vừa dứt lời còn tự khen mình thông minh. Thật lâu lắm rồi hắn mới cảm thấy mình ăn nói văn chương đến như vậy. Bố vừa đẹp trai lại vừa thông minh chứ không phải dạng vừa đâu! Sát thủ, binh lính, bố cân tất!
"A Dư... có phải trong lòng đệ đã có người khác rồi hay không?"
"Gì? Người... người nào chứ? Ha ha, ta đâu có ai."
Thừa Ngân vừa nói vừa liếc liếc Cổ Trạch, kẻ này rõ ràng những lúc tỏ ra nguy hiểm thì thật nguy hiểm, y vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt như muốn đòi mạng người khác, không còn nét thâm tình như lúc nãy nữa, bất giác Thừa Ngân cảm thấy tầng tầng gai ốc nổi lên.
"Là cẩu hoàng đế đó?"
Thừa Ngân nghe thấy liền xua tay.
"Huynh nói bậy nói bạ cái gì đó, ta còn chưa gặp mặt hắn đâu!"
"Đệ đến đây đã lâu còn chưa nhìn thấy mặt hoàng đế, đệ muốn lừa ta?"
"Ta lừa huynh làm cái gì chứ? Ta thật sự chưa có gặp hắn!"
Nhìn Thừa Ngân vẻ mặt liều chết không nhận, Cổ Trạch nhíu mày thành hàng, lầm rầm trong miệng.
"Bọn họ không bao giờ báo tin sai!"
"Gì chứ?"
Cổ Trạch không nói gì, lấy từ trong áo ra một viên đan dược, ngoắc ngoắc Thừa Ngân.
"A Dư, đệ xem đây là gì!"
"Gì?"
Vừa đưa cổ sang thì khớp hàm liền bị mở ra, sau đó viên thuốc được đẩy vào cổ họng, cứ như vậy đan dược chui tọt vào bụng Thừa Ngân. Hắn liền đẩy tay Cổ Trạch rồi móc họng mình muốn ói thuốc ra. Cổ Trạch liền cười một cái.
"Vô ích thôi, thứ đó giờ đã hòa cùng máu huyết của đệ."
"Con mẹ nó, mày cho bố uống cái gì?"
Thừa Ngân bất giác trợn mắt nhào tới bóp cổ Cổ Trạch, hắn tức rồi, vô cùng tức giận. Cái gì là sát thủ chứ, hắn mới không sợ. Dù gì cũng chết, huống chi hắn đã chết vài lần. Để hắn khi không ăn thiệt, Thừa Ngân mới không muốn!
"Dung liên hoàn. Yên tâm, ta không hại đệ, chỉ là sau ba tháng nếu không có thuốc giải, gương mặt đệ từ từ sẽ thối rửa biến dạng."
"MÀY..."
Thừa Ngân mắt như nổ lửa nghiến răng nghiến lợi trừng y. Cổ Trạch nắm lấy bàn tay Thừa Ngân trên cổ mình giật ra.
"Ta cho đệ ba tháng. Ba tháng để đệ thu xếp chuyện của mình. Sau đó ta sẽ đến đón đệ."
Thừa Ngân ngực phập phồng từng đợt lên xuống.
"Ta làm như vậy cũng chỉ là muốn tốt cho đệ. Cảnh đế không phải là hạng tốt lành gì!"
"Cảnh đế cái quần. Tao nói cho mày biết, tao không biết thằng đó là ai, càng không biết cái gì là Dung liên hoàn. Đưa thuốc giải cho tao, nếu không mày cái gì cũng đừng hòng!"
Thừa Ngân vô cùng tức giận, hắn mắng một tràn nước miếng văng cả vào mặt Cổ Trạch. Cần bao nhiêu hung dữ có bấy nhiêu hung dữ, cần bao nhiêu thô lỗ có bấy nhiêu thô lỗ.
"A Dư, đệ quả nhiên thay đổi rồi. Là hắn làm đệ thay đổi? Ta lúc đầu nhìn thấy đệ ở đây ta còn không tin lời bọn họ nói. Thật không ngờ, quả nhiên đã thay đổi quá nhiều!"
"Ai muốn giết tao?"
Thừa Ngân trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn Cổ Trạch.
"Không phải giết đệ, mà là giết người trong lòng của Cảnh đế. Chỉ cần là người hắn xem trọng thì tất cả đều bị lấy mạng."
"Cái gì?"
Thừa Ngân bất giác hẫng người một cái, nhíu mày thành hàng.
"Tao từ ngày đến đây còn không biết mặt Cảnh cái gì Vật đế. Đừng có mượn cớ mà giết người!"
"Vậy sao?"
Cổ Trạch vươn khóe môi lên cười một cái.
"Ta cho đệ ba tháng. Ba tháng sau nhất định phải theo ta, nếu không... đệ cũng sẽ chết dưới tay sát thủ khác. Trì quốc cũng không phải chỉ có một sát thủ!"
Dứt lời Cổ Trạch phi thân một cái rời đi. Thừa Ngân gỡ lấy một miếng ngói ném về hướng y rồi ngã ngồi trên mái nhà không rõ tư vị gì. Hắn thở dốc ngồi ở đó thật lâu cho đến khi sương giăng giăng một mảnh trên đầu. Thừa Ngân nhìn cảnh vật dưới chân mình trong lòng rối như tơ vò. Cổ Trạch không giống người sẽ dùng thuốc giả dọa hắn. Hắn cào loạn mái tóc mình, việc trước mắt cần làm chính là tìm đại phu để khám.
Thừa Ngân nhìn nhìn định tìm phương hướng trở về dịch trạm, liền trực nhớ ra hiện tại nếu mình muốn cao chạy xa bay cũng được, không phải sao? Đây chính là thời cơ ngàn năm có một. Nhưng mà sau đêm điên long đảo phượng cùng Hà Bá, hắn sớm đã quăng ý định bỏ trốn ra sau đầu. Hiện tại có lẽ cần trở về dịch trạm rồi tìm đại phu chẩn bệnh.
Thừa Ngân đang loay hoay trên mái nhà tìm cách đi xuống nhưng không thể. Xung quanh một chiếc thang cũng không có. Từ đây nhảy xuống khẳng định không trật chân cũng gãy xương. Hắn nhìn thấy nhiều mái nhà thông nhau, liền theo đó từ từ bò đi.
Đường phố lúc này vắng vẻ không một bóng người, bỗng dưng hắn nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên dưới.
"Vô lễ, các ngươi biết người trong này là ai không mà dám chặn kiệu?"
Một tràn cười khả ố vang lên.
"Ha ha. Là ai? Là ai thì hôm nay cũng phải xuống cho đại thiếu gia nhìn mặt."
"Tiện nhân!"
Kèm theo tiếng chửi là tiếng gươm giáo va vào nhau chát tai, Thừa Ngân liền cảm thấy vận mạng mình thật xui xẻo, đánh nhau cũng kiếm chỗ có mặt lão tử mà đánh.
"A!!!!!!!!!! Chết moẹ bố!"
Chưa kịp, Thừa Ngân đã bị trượt chân ngã nhào xuống đất. Nhưng hắn không chạm đất lại ngã lên lưng ngựa, ngựa hốt hoảng nhảy hai chân trước lên hí vang một tiếng rồi phi nước đại chạy như điên, kéo theo một cỗ kiệu.
"A! Cứu ta với, cứu ta!"
Bên trong có tiếng cô nương hét lên.
"Tiểu thư!"
Sau lưng nha hoàn của nàng vừa đánh nhau với lũ cướp vừa rống lên. Thừa Ngân nằm sấp bụng trên lưng ngựa, vừa đau vừa buồn nôn. Hắn nhanh chóng trấn tỉnh bám chặt vào cổ ngựa rồi trèo lên lưng. Thừa Ngân trong quân ngũ từng học cưỡi ngựa nên thứ này không chút làm khó hắn, bất quá trước mặt đã là một cây cầu, con mẹ nó không phải xui vậy chứ?
Hắn vừa lổm ngổm bò dậy thì bánh xe phía sau trật một cái, cổ kiệu nghiêng qua một bên lập tức lật nhào rơi xuống cầu. Cô nương trong kiệu hét vang một tiếng.
"A!!!!!!!"
Thừa Ngân nghiến răng một cái.
"Móa!"
Dứt lời, hắn liền phóng khỏi yên ngựa 'ùm' xuống sông một cái rồi bơi đến vớt người từ trong kiệu ra.
"Tiểu thư, tiểu thư!"
Trên bờ tùy tùng của nàng cũng đã chạy đến, một đám người liền nhảy xuống, nhưng mà khi này Thừa Ngân đã mang được nàng lên bờ. Đang thở dốc thì bỗng nhiên hắn ăn một bạt tai rát mặt.
"Chát!"
"Tiện nhân to gan! Dám đụng vào ngọc thể của tiểu thư!"
Thừa Ngân vừa mệt khi không lại ăn tát nhất thời trừng mắt nhìn nàng.
"Đệt, ta không cứu thì tiểu thư nhà cô đã chết mọe rồi, ở đó còn rống cho ai nghe? Sao khi nãy cô không phóng xuống? Tiện nhân không phải cho cô chửi đâu! Con mẹ nó đừng thấy đàn bà con gái rồi muốn nói gì thì nói! Móa, xui xẻo, xui xẻo, xui xẻo!"