Cái nhìn của đàn ông về tình yêu thật ra không giống nhau, quan điểm của mỗi người là mỗi khác. Giống như với Lâm Thanh, tình yêu là nước, bạn có thể lựa chọn không uống nhưng cuối cùng vẫn phải uống; đối với Lâm Triệt, tình yêu là món tráng miệng sau khi ăn xong, bạn có thể không ăn nó nhưng lại rất mong đợi khao khát nó; đối với Quý Thừa Tiêu, tình yêu chính là tách cà phê thượng hạng, nóng hổi tỏa hương, nhưng cũng đậm đà mùi vị.
Gia thế của Quý Thừa Tiêu tốt là chuyện rõ như ban ngày, nhưng tạm thời không nhắc đến gia thế, chỉ ngoại hình của anh thôi cũng đủ làm vô số người đỏ mắt. Cộng thêm chỉ số thông minh và năng lực vượt trội của anh càng làm người ta ghen ghét không nói hết. Cũng giống như ở trường học, bạn nợ người ta 500 đồng bạn là cháu trai, còn nếu bạn nợ người ta 5000 đồng, thì bạn chính là ông nội.
Thuở nhỏ Quý Thừa Tiêu đã lớn lên trong niềm ao ước của người khác, anh không cần lo mình thiếu gì đó, mà chỉ phiền muộn bản thân có quá nhiều. Đàn ông phụ nữ tiền tài danh lợi anh không thiếu cái nào, chỉ là những thứ đấy đối với anh mà nói đều thuộc dạng có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Anh chưa từng nảy sinh quá nhiều dục vọng với một ai, chỉ là nhu cầu sinh lý của đàn ông bình thường. Người khác nói Quý Thừa Tiêu phong lưu, nhưng suy nghĩ tinh tế thì, có chăng chỉ là lạnh tình.
Chính bản thân Quý Thừa Tiêu cũng biết, anh đặt sự quan tâm quá mức lên người Lâm Triệt, có điều anh cũng không hiểu lý do vì sao. Thích ư? Hình như không có. Anh thật sự không có ý nghĩ dư thừa với cậu. Không thích ư? Cũng không đúng. Bằng không thì anh bệnh à mà nuôi Lâm Triệt như con trai thậm chí là tình nhân.
Chuyện này là lý do làm Quý Thừa Tiêu buồn bực chưa từng có, từ sau khi trở về từ nhà Lâm Triệt anh vẫn luôn suy tư vấn đề không có câu trả lời chuẩn xác này. Tâm tình phiền muộn vướng mắc ấy làm Quý Thừa Tiêu bất giác tựa ra sau sofa khép mắt cố gắng xoa dịu bớt.
"Thừa Tiêu, tớ vào đây!" Ngoài cửa đột ngột truyền đến giọng của Lê Hình.
Hai mắt Quý Thừa Tiêu nhắm chặt không mở ra, chỉ có hàng lông mi run run, mắt truyền đến cơn đau xót rất khó chịu, hiển nhiên, anh đã lâu không ngủ.
"Lạch cạch." Tiếng cửa bị người dùng chìa khóa mở ra từ bên ngoài.
"Thừa Tiêu, chúng ta đi biển đi? Tự lái xe, chơi chừng 5, 6 ngày, đến biển Z chỉ mất 3 tiếng đi xe thôi sao sao sao?!! Lâm Triệt đâu? Tớ đi bàn bạc với cậu ta!" Vừa đi vào, Lê Hình liền hào hứng nói ra kế hoạch hoàn mỹ mà hắn với Cận Thận nghĩ cả một tối.
"Không đi." Quý Thừa Tiêu không mở mắt, cũng không quan tâm từ bao giờ Lê Hình đánh được chìa khóa ở đây, anh chỉ thẳng thừng từ chối.
Cận Thần liếc mắt nhìn Quý Thừa Tiêu như là bị thiếu ngủ trầm trọng, rồi lại nhìn xung quanh, đánh mắt ra xa chỗ vách tường gần cầu thang có vết bẩn nhem nhuốc giống như bánh bông lan ịn lên: "Thừa Tiêu, cậu đánh Lâm Triệt?"
Lê Hình nghe thế, sợ hãi nhảy cẫng lên, "Cái gì?! Quý Thừa Tiêu cậu đánh cả người của mình hả?! Hèn chi tớ không thấy Lâm Triệt đâu! Cậu đánh đuổi người ta?!"
Quý Thừa Tiêu bỗng mở đôi mắt sâu thẳm ra, lạnh lẽo quét nhìn Lê Hình, "Tớ không đánh em ấy."
"Nói thật cho các cậu biết, Lâm Triệt với tớ chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là trọ ở chỗ tớ mà thôi." Quý Thừa Tiêu hừ lạnh nói bổ sung.
Lê Hình không thể tin nổi, "Con mẹ nó cậu đùa tớ đấy hả, Lâm Triệt chọc cậu giận thì có làm sao, cần thiết phải nói những câu như thế không, với lại tớ thấy cậu ta tốt hơn Mục Sở mà sao cậu còn không hài lòng vậy chứ?"
Cận Thần ngồi xuống bên cạnh, trên bàn có đặt chiếc rương, trong đó cất đầy đồ vật, Cận Thần kéo rương lục lọi.
Quý Thừa Tiêu rót ly rượu đỏ, uống một ngụm xong hờ hững nói: "Em ấy vốn không phải tình nhân của tớ, ngay cả môi em ấy tớ còn chưa hôn thì cậu thấy có khả năng là tình nhân của tớ sao."
Cận Thần lấy quyển album ảnh ra, trêu chọc: "Thừa Tiêu, cậu đừng nói đã 2 tháng hơn rồi cậu chưa làm tình đó nha."
Quý Thừa Tiêu không bận tâm đáp lại: "Thì sao, cậu có ý kiến?"
Mặt Lê Hình như nuốt phải con ruồi, "Tớ không tin tớ không tin, Lâm Triệt mà lại không phải người yêu của cậu chắc chắn cậu đang nói đùa, tớ thấy tình cảm của các cậu tốt đến thế tớ còn chuẩn bị sẵn phong bao kết hôn cho hai người luôn rồi này, đừng diễn sâu nữa, rõ là nhân tài."
Cận Thần lật lật tấm hình, thỉnh thoảng gật gù, "Lúc nhỏ Lâm Triệt nhìn dễ thương thật, mắt to chưa kìa, sắp chiếm một phần tư mặt rồi, những hình này cậu lấy từ đâu vậy Quý Thừa Tiêu? Không tệ."
Lê Hình nghe xong lạch bạch chạy lại, ghé đầu nhìn, nhìn rồi không khỏi kinh ngạc: "Mẹ nó, đây là Lâm Triệt lúc nhỏ? Dễ thương quá, mắt long la long lanh luôn nè."
Quý Thừa Tiêu lười nhác ngẩng đầu liếc mắt nhìn, những tấm hình này lấy từ nhà Lâm Triệt, là Trương Tuệ Chi cố nhét cho anh. Đồ của Lâm Triệt đã bị thu dọn, một phần nhỏ được cất đi, còn một phần này thì đưa cho Quý Thừa Tiêu.
"Thừa Tiêu, thật sự Lâm Triệt không phải người của cậu?" Cận Thần hỏi.
"Không phải." Quý Thừa Tiêu trả lời.
Cận Thần khá hài lòng gật đầu, "Vậy em ấy là của tớ với Lê Hình, tớ không ngại 3p, sau này để bọn tớ nuôi em ấy haha."
"Hay hay! Ý này không tệ! Cơ thể Lâm Triệt nhỏ nhắn đúng là kiểu tớ thích! Ôm vào tuyệt đối thoải mái! Thừa Tiêu giờ em ấy ở đâu để tớ đi tìm!" Lê Hình ra sức gật đầu đầy phấn khích.
Quý Thừa Tiêu nhất thời đen mặt, ngón tay nắm siết ly rượu thủy tinh lạnh lẽo, anh trầm giọng hỏi: "Các cậu có ý gì?"
Cận Thần nhún vai, không đếm xỉa: "Ý tứ nằm trên mặt chữ, dù sao em ấy không phải người của cậu, bọn tớ muốn qua lại cũng đâu có gì là sai."
"Tớ không cho phép." Quý Thừa Tiêu nói gằn từng chữ, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chặp Cận Thần.
"Em ấy không phải người của cậu, dựa vào gì mà ràng buộc em ấy? Cậu là người giám hộ của người ta hả?" Cận Thần khá bất dắc dĩ hỏi.
"Tớ nói không được là không được." Quý Thừa Tiêu hừ một tiếng.
"Mẹ, cậu không thích mà còn muốn chiếm luôn cậu tham quá đó!" Lê Hình bất mãn la to.
"Ai mẹ kiếp nói ông đây không thích em ấy hả!" Quý Thừa Tiêu ném ly rượu trong tay, ly thủy tinh đắt đỏ rơi xuống thảm trải sàn vỡ tan tành.
Cận Thần tỏ vẻ đã sớm lường trước, gã khoát tay nói: "Thôi thôi thôi, yêu đương cãi nhau là chuyện quá bình thường, nếu Lâm Triệt mắc lỗi sai nào thì cậu cứ đè ra làm trả lại chẳng phải xong sao, mắc gì căng."
Lê Hình sờ sờ chóp mũi, lặng lẽ không biến sắc thó tấm hình Lâm Triệt để mông trần chụp đầy tháng nhét vào túi, điệu bộ tự nhiên: "Đúng vậy đúng vậy, với năng lực của cậu mà còn không biết phịch em ấy đến khóc gọi mẹ sao, đại ca mau mau đi tìm người ta về đi tớ thật sự rất muốn đi biển Z chơi..."
Quý Thừa Tiêu lạnh mặt, bình tĩnh phun ra ba chữ: "Cút cho tớ."
"Ừ ừ, bọn tớ lăn ngay đây." Lê Hình vội vã đứng dậy kéo tay Cận Thần muốn đi.
Ngay thời điểm Lê Hình mang giày tính mở cửa ra, thì sau lưng truyền đến giọng nói âm lãnh đặc sự uy hiếp.
"Lê Hình, lấy thứ trong túi cậu ra."
Lê Hình cứng ngắc lưng, hắn bất động.
"Đừng để tớ nói lần hai."
"Ừ ừ ừ! Tớ lấy tớ lấy tớ lấy!" Lê Hình lập tức móc tấm hình của Lâm Triệt để lên kệ giày xong nhanh chóng tông cửa ra.
Có một số việc nghĩ một mình thì sẽ không vỡ lẽ được, Quý Thừa Tiêu có ý với Lâm Triệt là chuyện xác thực, nó còn sâu hơn rất nhiều so với anh tưởng. Với cả bây giờ anh có một ý nghĩ rất mãnh liệt, đó là làm Lâm Triệt, để đám Cận Thần Lê Hình bỏ bớt ý nghĩ xấu xa.
Hiện tại Quý Thừa Tiêu rất quả quyết, quan tâm cái rắm Lâm Triệt chết hay sống, là người hay ma, ở trời nam hay đất bắc, anh đều phải tìm được, sau đó bắt cậu ngoan ngoãn leo lên giường, tự nguyện để anh tàn nhẫn làm, làm đến khi nào tên nhóc đó không nói nổi chỉ có thể khóc gọi ba chữ Quý Thừa Tiêu mới thôi.