Cảm thụ duy nhất của Lâm Thanh khi bước vào tòa biệt thự này là vậy.
Quý Thừa Tiêu dẫn Lâm Triệt ra ngoài, tiện thể dắt theo con Husky ngốc nghếch. Còn bốn người gia trưởng thì đánh mạt chược ở phòng khách lầu một, thỉnh thoảng vang ra tiếng không biết là của ai "Hầy bài tiếc quá" "Chậc, không nên ra con đó".
Cả tòa nhà rộng lớn ngoại trừ người giúp việc đôi khi xuất hiện quét tước thì không còn ai khác.
Lúc Tiêu Thục biết Lâm Thanh là trợ lý của con cả bà rất bất ngờ, ngay cả Trương Tuệ Chi và Lâm Thanh Bình đều sửng sốt hóa ra Lâm Thanh là trợ lý cho người anh trai của người yêu con mình, đây thật sự là duyên phận.
"Lâm Thanh, con đến phòng Thụy Vũ ngồi chờ một lát, trong phòng nó máy tính ti vi gì cũng có, không chán đâu, để dì đi gọi điện cho nó." Lúc mọi người đang xào bài mạt chược, Tiêu Thục nói với Lâm Thanh.
Thế là Lâm Thanh không thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ đi lên ngắm nghía phòng Thụy Vũ.
"Xời... Người này quá vô vị." Lâm Thanh nhìn căn phòng ngăn nắp nề nếp không nhiễm hạt bụi, y nhỏ giọng nói.
Trên bàn làm việc để vài tấm hình, Lâm Thanh tò mò cầm lên xem.
Tấm đầu tiên chắc là mới chụp gần đây, vì có cả Lâm Triệt. Trong hình ngoại trừ cha mẹ Quý Thụy Vũ và Quý Thừa Tiêu thì còn có hai người đàn ông không biết mặt mũi, nhưng tướng mạo rất đoan chính, có thể gọi là đẹp trai.
Quý Thừa Tiêu và Lâm Triệt ngồi cạnh nhau, hai người đúng là có tướng phu thê trong truyền thuyết, cười lên tạo cảm giác thân mật của người yêu.
Quý Thụy Vũ ngồi cạnh Quý Thừa Tiêu, vẫn là gương mặt không cảm xúc như cũ, chỉ có điều trong mắt hơi hiện lên ý cười, làm người ta ấm áp hơn hẳn.
Hai người đàn ông y không biết mặt ngồi kề vai sát cạnh cười toe nhìn màn ảnh, lộ ra tám cái răng, nhìn họ vui vẻ như thế, Lâm Thanh cũng không cầm lòng được cong khóe môi.
Tấm thứ hai là ảnh chụp Quý Thụy Vũ và Quý Thừa Tiêu. Nói thật, hai người nhìn có điểm giống nhau, nhưng lại tạo cảm giác khác nhau. Quý Thừa Tiêu trông thì cực kỳ dịu dàng nhưng thật ra rất tính toán, chỉ đối xử tốt với người mình để tâm. Còn Quý Thụy Vũ, nói đại khái thì anh ta là con người trong nóng ngoài lạnh sẽ không biểu đạt tình cảm của bản thân.
Thành thật mà nói, Lâm Triệt có thể ở bên Quý Thừa Tiêu đúng là rất may mắn. Quý Thừa Tiêu là người thông minh, anh ta sẽ không để bản thân oan ức, nếu không phải thật sự yêu thương, anh ta sẽ không ép dạ cầu toàn chiều theo mọi chuyện để ở bên Lâm Triệt. Lâm Triệt không cần lo lắng cho mai sau, Quý Thừa Tiêu sẽ yêu thương cưng chiều cậu. Lâm Triệt có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình, tuy có chút không cam lòng nhưng Lâm Thanh chỉ có thể lùi bước, thầm chúc phúc.
Tấm thứ ba, trông có vẻ nhiều năm rồi. Tương tự vơi tấm đầu, cũng chụp ở sofa phòng khách.
Người ngồi ở đó đều rất ngây ngô, Quý Thụy Vũ Quý Thừa Tiêu và hai người đàn ông không quen, à không, phải nói là chàng trai không quen, họ đều mặc đồng phục học sinh, Lâm Thanh nhận ra đây là đồng phục của ngôi trường ở trung tâm thành phố A, từ tiểu học đến cấp ba đều có, đồng phục thay đổi theo cấp học, mười mấy năm qua chưa từng thay đổi.
Quý Thừa Tiêu và chàng trai kia đều mặc đồng phục cấp hai, còn Quý Thụy Vũ mặc đồng phục cấp ba. Mấy cái cặp sách để la liệt dưới thảm trải sàn ở sofa bên cạnh.
Lâm Thanh nhìn Quý Thụy Vũ còn trẻ măng toát ra khí tức học sinh, bỗng nhiên y thấy rất quen mắt.
Đặc biệt là ý cười khẽ nơi khóe mắt, và cả áo sơ mi cài đến cúc trên cùng bên trong áo vest học sinh.
"Chị, em mua hai ly kem này." Lâm Thanh chỉ vào trong tủ kem nói.
Nhân viên thu ngân thấy Lâm Thanh rất đáng yêu, cười nói: "Ừ em trai, chờ một chút, làm xong ngay."
Đúng là có kem rất nhanh.
"Em trai, tổng cộng 24."
Lâm Thanh móc túi quần, móc tất cả tiền trong túi ra đếm.
"Hả?"
Lâm Thanh đếm, không dám tin nổi.
Sao chỉ còn 11 đồng vậy! Giá một ly kem cũng không đủ!
Không thể nào, rõ ràng y mang đủ tiền ra ngoài mà!
Trong nhất thời, Lâm Thanh hơi quẫn bách.
Nữ nhân viên dường như đoán được Lâm Thanh lúng túng, cô không đành lòng dịu dàng nói: "Em trai, nếu không em mua một phần thôi? Còn phần này chị giữ lại?"
Lâm Thanh cúi đầu, ngón tay bất an vò vạt áo.
Y quá nhỏ tuổi, không biết đối phó với tình huống này như thế nào.
"Em muốn một phần kem giống vậy, tính cùng với hai phần của em ấy." Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói khàn khàn của nam sinh, mùi chanh thơm mát lập tức thoảng vào mũi.
Lâm Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy một nam sinh đeo cặp sách đen mặc đồng phục đứng sau lưng mình, người đó móc bóp ra đưa cho thu ngân tờ màu đỏ.
"Ừ! Chờ chút!" Nữ thu ngân thấy đột nhiên xuất hiện nam sinh ngoại hình quá xuất sắc, nghĩ chắc là anh của em trai kia, nên không nghi ngờ gì nhận tiền, tìm tiền thối.
Người nam sinh kéo tay Lâm Thanh, rồi lấy hai ly kem để trên quầy xuống, khom lưng để vào hai tay nhỏ của Lâm Thanh: "Cầm cẩn thận."
Lâm Thanh cảm nhận cảm giác mát lạnh truyền đến từ đáy ly kem, y xấu hổ đỏ mặt.
"Cảm, cảm ơn anh!" Lâm Thanh ngượng ngùng nói.
"Không sao," nam sinh xoa đầu Lâm Thanh, "Bên kia đường là em trai em phải không, mau đi đi, em nó đợi sắp cuống lên rồi kìa."
Lâm Thanh ngửa mặt nhìn sang đối diện, cổng trường đã mở, học sinh lục tục đi ra, Lâm Thanh không thấy rõ Lâm Triệt đang đứng đâu.
"Dạ, cảm ơn anh nhiều!"
Lâm Thanh chạy vội về, trước khi qua đường còn đặc biệt quay đầu liếc nhìn người đã trả tiền giúp mình. Người nam sinh ấy không biểu hiện nét mặt nào cả, chỉ có khóe mắt hơi mang ý cười, áo sơ mi trắng nghiêm túc cài đến cúc trên cùng, quần tây đen thẳng tắp không một nếp nhăn.
Y chạy về bên cạnh Lâm Triệt, nhét ly kem vào tay cậu.
"Anh, sao em thấy anh hơi lạ..." Lâm Triệt liếc nhìn Lâm Thanh lầm bầm.
Lâm Thanh bị nghẹn, cất cao giọng nồng nặc mùi che giấu: "Làm gì có! Nói bậy, nhanh ăn đi!"
Lâm Thanh kéo tay Lâm Triệt rời khỏi trường, y không cầm lòng được liếc mắt nhìn sang bên kia đường, nhưng trước quán kem đã không còn bóng dáng của người nam sinh.
Anh ấy đi mất rồi.
24 đồng ấy, chắc đời này không trả lại được. Lúc đó Lâm Thanh đã nghĩ thế.
"...Thì ra, thì ra là anh ấy." Lâm Thanh nhìn người đàn ông nghiêm trang trong hình, y cười khẽ lẩm nhẩm.
(kuroneko3026.wp.com)
Cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, Quý Thụy Vũ bước vào.
"Lâm Thanh?"
Lâm Thanh nhìn Quý Thụy Vũ bước vào, áo sơ mi theo thói quen cài đến cúc trên cùng, quần tây thẳng thóm không một vết nhăn, giống hệt khi đó.
"Có phải em nên... trả anh tiền không?" Lâm Thanh cười hỏi.
Quý Thụy Vũ nhìn ảnh Lâm Thanh đang cầm, anh im lặng, rồi hiểu ra.
Rất lâu trước kia, khi vô tình nhìn thấy tấm hình trong ví tiền của Lâm Thanh, anh chợt nhận ra Lâm Thanh chính là cậu bé mua kem năm đó, nhưng chắc là Lâm Thanh không còn nhớ, nói sao thì lúc ấy em ấy vẫn còn nhỏ tuổi.
Ánh nắng bên ngoài dìu dịu hắt vào cửa sổ, bị tán cây lẻ tẻ chắn lại, le lói rọi qua ô cửa sổ sạch sẽ, lưu lại dấu loang lổ trên sàn nhà.
"Đã nhiều năm như vậy, lãi nhiều lắm."
"Nhiều bao nhiêu?"
Lâm Thanh đứng quay lưng với ánh mặt trời nên dáng vẻ mờ ảo không rõ, anh chăm chú nhìn vào mắt Lâm Thanh, hạ giọng nói: "Cực kỳ nhiều, trả bằng tiền sẽ không đủ."
Lâm Thanh nhìn Quý Thụy Vũ, bật cười nói: "Không sao, em trả nổi, nói đi, anh muốn thế nào?"
Một cơn gió thổi đến, kéo theo từng tiếng lá "sàn sạt" vang vọng.