Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1003



Chương 1003:

Trong chớp nhoáng này, Miyamoto cứ như là một cơn lốc lao đến trước mặt Diệp Phi.

Đấm ra một chưởng.

“Rẹt!” Diệp Phi vừa nhấc chân đảo qua.

Một trưởng của Miyamoto đã đánh hụt.

Thân cây phía sau Diệp Phi bị đánh trúng kêu răng rắc gãy làm hai, vô số lá cây bay ra.

“Hây!”

Tiên tiếp đánh không trúng, ánh mắt của Miyamoto trở nên thâm trầm, thần kinh cũng trở nên căng thẳng.

Một tuần trước ông ta đã đánh Diệp Phi chết dí như chó, một tuần sau vậy mà ngay cả ống tay áo của Diệp Phi ông ta cũng không chạm vào được.

Ông ta vô cùng tức giận.

Lục Khanh, Yimamoto Jori, Sensei Yui và Mộ Dung Tam Thiên cũng nhíu mày.

Ban đầu bọn họ cứ nghĩ là trận quyết chiến hôm nay chỉ là đi ngang qua võ đài, Miyamoto chỉ cần hai chiêu là có thể đánh chết Diệp Phi.

Thật không ngờ là Miyamoto ra liên tiếp bảy tám chiêu, Diệp Phi vẫn sống rất tốt.

“Ngài Miyamoto đúng là có lòng, là đang cho Thần Châu chút mặt mũi.”

Thấy bầu không khí hơi trùng xuống, Lục Khanh cười với Yimamoto .Jori: “Một chiêu là có thể giải quyết chuyện nhưng mà lại dùng hơn mười chiêu để xử lý”

“Ngài Yamamoto, Lục Khanh đại diện nền võ thuật Thần Châu cảm ơn các vị”

“Các vị đối xử với chúng tôi như vậy, Lục Khanh nhất định sẽ ghi nhớ.”

“Các vị yên tâm, sau khi Diệp Phi thất bại, chúng tôi sẽ xin phép bên trên sung công tài sản của Diệp Phi, sau đó bồi thường cho ngài Miyamoto”

“Hơn nữa tôi cam đoan từ nay về sau, trong giới võ thuật Thần Châu sẽ không bao giờ xuất hiện kẻ lỗ mãng như vậy nữa”

Thân thể Lục Khanh nghiêng nghiêng dựa vào Yimamoto dori mập lùn, bắp đùi trắng nõn theo khẽ hở sườn xám hiện ra khiến cho tên Yimamoto .Jori này cười cười đánh giá vài lần.

“Cô Lục khách sáo ‘Yamamoto nở nụ cười sâu xa: “Ở cạnh nhau, mặt mũi của Thần Châu cũng là mặt mũi của Nhật Bản, lần này ngài Miyamoto chủ yếu là đến để trả thù, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm hai nước.”

“Tất nhiên là cô Lục cũng phải quản lý tốt giới võ thuật Thần Châu, đừng để một tên nhãi thứ hai vênh váo như Diệp Phi xuất hiện là được,”

“Nếu không… lần sau ngài Miyamoto sẽ không nghe tôi khuyên nhủ nữa, trực tiếp đánh tan xương các người, vậy thì giới võ thuật thần châu sẽ suốt đời bị cười chꔓ

Ông ta ngửi mùi thơm dịu nhẹ trên người cô gái, dáng vẻ rất là say mê.

Lục Khanh cười quyến rũ: “Tôi sẽ nói với bọn họ, Nhật Bản là quốc gia mạnh nhất trong giới võ thuật, chúng tôi không thể không biết đến trời cao đất rộng như vậy”

Những cô gái bên cạnh nghe thấy vậy cũng cứ như là bỗng nhiên nhận ra gì đó ghê gớm.

Thì ra Diệp Phi có thể tránh là vì ngài Miyamoto muốn chừa cho Thần Châu chút mặt mũi.

Vậy nên từng người một cung kính nhìn về phía nhóm người Yimamoto .Jori, sau đó lại khinh thường nhìn Diệp Phi đang né tránh trên võ đài.

Các cô ấy nghĩ rằng sao tên nhóc con này lại mặt dày như vậy chứ, không đánh như vậy trong lòng không thấy nhục sao”

Nếu đổi lại là các cô ấy thì bị người ta đuổi đánh như vậy thì đã xấu hổ nhận thua.

Mộ Dung Tam Thiên và nhóm người Chika Yui cũng khinh thường Diệp Phi.

“Ngài Miyamoto, cảm ơn ý tốt của ông, không cần chừa mặt mũi cho chúng tôi nữa đâu, kết thúc đi!”

Lục Khanh đứng lên la lớn: “Để cho Diệp Phi chịu phạt đi”

Cô ta cảm thấy Miyamoto cứ đuổi đánh nhẹ tay như vậy chỉ bởi vì muốn cho cô ta chút mặt mũi, nhưng mà Diệp Phi không biết điều như vậy, cô ta cũng không muốn che chở nữa.

“Lưu Vân Phi Tụ.”

Lúc này gương mặt Miyamoto Takumamori đánh mãi không xong đã âm trầm như nước, phong độ của một cao nhân cũng đã giảm bớt ba phần, quát lên một tiếng sử dụng tuyệt chiêu.

Trận đấu lần trước đã khiến ông ta bị nội thương, mặc dù không có vấn đề gì nhưng mà đánh lâu cũng sẽ tổn hại thân thể.

Trong lúc gió vù vù thổi, hai tay Miyamoto vung lên, mấy chục ảo ảnh hình tay áo phất ra, sắc bén như dao đâm về phía Diệp Phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.