Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1030



Chương 1030:

“Anh vừa mới bỏ lỡ một cơ hội làm lành đấy”

“Nói thật, dựa vào gia đình bối cảnh của anh căn bản không thể đối nghịch cùng Trương Vũ Yên được, nếu vừa rồi anh nói xin lỗi, có thể giúp anh bớt không ít phiền toái”

Trần Tích Mặc cũng hơi nản lòng, cô ta khuyên cả buổi cuối cùng Diệp Phi lại không biết quý trọng.

“Tôi không cảm thấy tôi sẽ có phiền toái gì cả”

Diệp Phi cười nhạt: “Nhưng cô nên nhắc nhở cô ta đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, nếu không cô ta thật sự không sống quá ba tháng”

Anh đã cố gắng hết sức rồi, không muốn nhìn một cuộc đời trôi qua một cách vô ích.

“Diệp Phil”

Giọng điệu Trần Tích Mặc tăng thêm ba phần: “Cãi nhau thì cãi nhau, đừng dùng bệnh tật để nguyền rủa người khác”

Cô ta có ấn tượng không tệ với Diệp Phi, nhưng Diệp Phi lại lấy khối u ra nói người khác thì lại quá mức.

Cô ta không tin Diệp Phi biết y thuật, trẻ tuổi như vậy nên không thấy hơi thở của bác sĩ.

“Được, vậy không nói.”

Diệp Phi thản nhiên cười, sau đó đi đến thang cuốn.

Anh đã cố hết sức rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Phi, Trần Tích Mặc xoa xoa đầu, cảm thấy Diệp Phi có hơi không rõ tình hình.

Nhưng nghĩ đến Diệp Phi đã cứu mình một lần, cô ta quyết định lại khuyên bạn thân một lần nữa.

Diệp Phi không để ý đến ý nghĩ của Trần Tích Mặc, chỉ lấy điện thoại xem địa chỉ của nhà họ Tiêu, vừa quét xong điện thoại đã rung lên.

Diệp Phi đeo tai nghe Bluetooth lên: “Alo, ai đấy?”

“Xin hỏi là thần y Diệp Phi Diệp sao?”

Điện thoại truyền đến một giọng nói cung kính: “Tôi là quản gia của nhà họ Tiêu, Tiêu Quý, bà chủ phái tôi tới ga tàu cao tốc đón cậu, không biết Diệp thần y đứng cửa nào?”

Diệp Phi sửng sốt, có chút bất ngờ khi đối phương biết đi cao tốc, còn biết thời gian mình đến, nhưng nghĩ đến năng lực của Sở Môn, anh lại thấy bình thường.

“Quản gia Tiêu có lòng rồi, tôi đi ra ngoài từ cửa phía Đông”

Diệp Phi nói đặc điểm của mình: “Tôi mặc áo màu đen, quần màu sáng đơn giản, trong tay cầm một va ly màu đen”

“Tôi hiểu rồi”

Giọng nói Tiêu Quý vô cùng khiêm tốn: “Xin Diệp thân y đợi một lát, Tiêu Quý lập tức đến ngay.”

Diệp Phi cúp điện thoại, nghĩ đến giọng điệu cung kính của Tiêu Quý, lại nghĩ đến Trương Vũ Yên kiêu ngạo không ai bì nổi, không khỏi nghĩ giữa kẻ có tiền vẫn có sự chênh lệch thật lớn.

Ba phút sau, Diệp Phi đứng ở cửa phía đông, Trương Vũ ‘Yên và Trần Tích Mặc cũng đứng ở đó chờ xe.

“Diệp Phi, anh thật không xin lỗi tôi à?”

Trương Vũ Yên lúc này đã không tức giận nữa, ngược lại nụ cười trở nên thâm thúy hơn.

Diệp Phi cũng lười nói chuyện.

“Diệp Phi… Ôi, thôi, tùy anh vậy”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Phi, khóe miệng Trần Tích Mặc mím lại, cũng đánh mất suy nghĩ muốn tiếp tục khuyên bảo.

Cô ta có lòng tốt giúp Diệp Phi, nhưng đối phương lại không cảm kích.

Anh đến nơi Thiên Thành xa lạ không quen ai, ngay cả phương hướng cũng không biết, vậy mà ở đây lại nói câu khó nghe như vậy, lại còn dám thách thức bạn thân cô ta?

“Có chính kiến đấy, tốt!”

Trương Vũ Yên giơ ngón cái lên với Diệp Phi, nhưng ý châm chọc không cần nói cũng biết: “Hy vọng anh có thể tiếp tục cứng như vậy.”

Lúc nói chuyện, có mấy siêu xe lao như bay đến, cửa xe mở ra, có năm sáu nam nữ xuống xe.

“Thiên Hữul”

Trương Vũ Yên và Trần Tích Mặc đi lên nghênh đón, còn ôm đối phương một cái.

Trương Vũ Yên cuối cùng cũng dựa sát vào trong lòng ngực một thanh niên bím tóc, dán gần lỗ tai hắn, dậm chân nói nhỏ một lát.

Thanh niên bím tóc vừa nghe, vừa gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Phi có thêm vài phần sắc bén.

Nhưng hắn cũng không đi lên tìm rắc rối, mà đón Trần Tích Mặc và Trương Vũ Yên vào trong xe thì giãm chân ga lao vút đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.