Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1046



Chương 1046:

“Thật là đồ rác rưởi, đánh anh bốn cái, hừ cũng không hừ, nuôi anh có ích gì chứ?”

Nhìn thấy Hàn Kiếm Phong không nói một lời, Lâm Thu Linh lại tức giận xông lên tát hai cái: “Tôi nói cho anh biết, Phong Hoa mà xảy ra chuyện gì, tôi lột da anh”

Đường Tam Quốc nhỏ giọng khuyên bảo vợ: “Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa, đây là nơi công cộng”

“Câm miệng, ông cũng là đồ vô dụng, nếu không phải do ông, ba đứa con gái của tôi đều được gả cho nhà giàu hết”

Lâm Thu Linh không chừa chút mặt mũi cho Đường Tam Quốc: “Sao có thể kết hôn với mấy thứ dưa vẹo táo nứt này chứ?”

“Lâm Thu Linh, dưa vẹo táo nứt còn tốt hơn người đàn bà đanh đá như bà”

Diệp Phi đứng trước mặt Lâm Thu Linh: “Chuyện lão Đường xui xẻo nhất, chính là cưới người phụ nữ như bà”

Đường Tam Quốc thấy Diệp Phi ngẩn ra, sau đó cười gật gật đầu chào hỏi.

“Diệp Phi?”

Lâm Thu Linh thấy Diệp Phi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại tức giận không thôi, máu nóng lại bốc lên đầu: “Thằng khốn, đuổi mày khỏi nhà họ Đường, tố chất của mày càng ngày thấp hả? Dám mắng cả người lớn? Tao cũng nói cho mày biết, bây giờ mày cũng không xứng với Như Tuyết nhà tao.

Đừng thấy bản thân có vài đồng bạc, so với nhà họ Đường tao là cái rắm. Như Tuyết mua Vân Đỉnh Sơn đã mấy trăm nghìn tỷ, đồ dế nhũữi như mày chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy đúng không? Cảnh cáo mày, cách xa Như Tuyết một chút, bây giờ nhà tao nhà cao cửa rộng, không phải loại nhà giàu mới nổi như mày có thể so sánh. Tao sẽ không cho hai đứa phục hôn, cũng sẽ không để mày được thơm lây. Đúng rồi, lần trước mày dùng bảy trăm tỷ lừa mất giấy tờ đất Thúy Quốc của nhà tao, tốt nhất thức thời trả lại. Nếu không tao báo cảnh sát bắt mày..” Bà ta nhận được tin tức, nơi bỏ phế liệu lúc trước được Thúy Quốc khoanh vòng làm đặc khu, mắt thấy giá trị tăng lên mấy chục lần.

Giấy tờ đất bảy trăm tỷ đó bây giờ ít nhất trị giá hai nghìn tỷ, Lâm Thu Linh nhớ tới liền đau lòng, tất nhiên muốn tìm Diệp Phi đòi lại.

Diệp Phi không chút khách khí: “Lâm Thu Linh, bà còn biết xấu hổ không?”

“Đừng + +”

Lâm Thu Linh không kiên nhẫn mở miệng: “Nhanh trả tao, nếu không tao chết cho mày xem…”

“Cạch” Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, nhóm Diệp Phi theo bản năng xúm vào.

Một bác sĩ trung niên đi ra, ông ấy nhìn đám người Diệp Phi giọng nói trầm trọng: “Tính mạng người bệnh đã không còn gì đáng lo, nhưng hai chân không giữ n Hàn Kiếm Phong bùm một tiếng ngã ngồi xuống đất.

Sắc mặt Lâm Thu Linh cũng tái nhợt.

Diệp Phi nhìn vào phòng cấp cứu, nhìn thấy hai chân Đường Phong Hoa máu chảy đầm đìa, anh lập tức đi qua: “Để tôi xem thử…”

“Đứng lại!”

Bác sĩ trung niên không ngăn Diệp Phi, Lâm Thu Linh lại kéo anh lại.

“Làm gì? Làm gì? Mày muốn làm gì? Có phải mày không muốn con gái của tao được sống, muốn vào đó giết nó xả giận? Tao biết Phong Hoa bắt nạt mày, nhưng đó là chuyện trước kia, sao mày vẫn để trong lòng?”

Lâm Thu Linh chính trực lên tiếng: “Tao nói cho mày biết, †ao sẽ không để mày làm tổn thương Đường Phong Hoa”

Bác sĩ không tham gia vào màn phân tranh này, lắc đầu rời đi.

“Lâm Thu Linh, bà bị bệnh à?”

Diệp Phi nói: “Tôi là bác sĩ, tôi nhìn xem có thể giữ được chân Đường Phong Hoa hay không”

Nếu như đã đồng ý với Đường Nhược Tuyết đến đây xem, hơn nữa còn dáng vẻ thê thảm của Hàn Kiếm Phong, Diệp Phi đã sớm quay đầu đi rồi.

“Đúng, đúng, Diệp Phi là bác sĩ, y thuật cao siêu.”

Đường Tam Quốc lôi kéo vợ mở miệng: “Để cậu ấy nhìn xem, nói không chừng có thể cứu được Phong Hoa”

Gương mặt Hàn Kiếm Phong giãy giụa đứng lên, trong mắt mang theo tia hy vọng mở miệng: “Mẹ, để Diệp Phi vào đi”

“Nhìn cái gì mà nhìn? Vào cái gì mà vào? Mày là đồ bỏ đi, lắm mồm cái gì”

Lâm Thu Linh trực tiếp mắng Hàn Kiếm Phong: “Bác sĩ chủ trị đã nói chân không giữ nổi, còn cách nào chữa được chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.