Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 106



Chương 106:





Lúc này Lưu Phú Qúy lại liếc mắt nhìn về phía Từ Hân.





Vừa nhìn liền gặp phải mấy cô gái ở phía đối diện, các cô lập tức lườm lấy vài cái: “Tên béo kia là ai vậy? Cái bộ dáng như vậy mà cũng dám nhìn trộm chị em mình sao?”





“Đúng là tên biến thái mà, mọi người xem, anh ta còn dám hung dữ nhìn tôi nữa chứ, thật là, chúng ta mặc ít như vậy đều bị anh ta nhìn thấy hết rồi, sau này sao dám ra ngoài nhìn người nữa chứ!”





“Đúng vậy đấy, loại người như vậy, thật không biết xấu hồ mà, người ta vẫn là khuê nữ còn tân nha!”





“Thật mắc ói!”





*Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”





Mấy người phụ nữ ríu rít với nhau lại nghị luận, nhất thời phát tín hiệu để Từ Hân ngắng đầu lên: “Ô, đây không phải là Lưu Phú Qúy, Lưu đại thiếu gia sao?”





Từ Hân liếc mắt liền nhận ra anh, khuôn mặt trong nháy.





mắt liền hiện lên một tia chế nhạo: “Anh ta ý à, là đại thiếu gia Lưu gia, và cũng là một trong những người theo tôi nhưng mà bây giờ đã phá sản rồi.”





Cô ta vô củng coi thường nói: “Giờ đây thì ngày ngày chỉ biết lái taxi sống qua ngày.”





Khi đó Từ Hân cho rằng mình đã được ở bên một thổ hào Hoa Tây, không được chia một nửa gia tài của Lưu thị thì cũng phải được ba, năm triệu, kết quả chỉ lầy được có vài trăm vạn.





Sự tương phản lớn như vậy khiến cô ta có cảm giác tựa như thanh xuân của cô ta cho chó ăn vậy, nó cũng khiến cho cô ta càng thêm căm thù Lưu Phú Qúy, vậy nên cô ta mới không tiếc công sức để dìm anh xuống.





“Trời ạ, anh ta là người theo đuổi cô sao?”





Mấy người phụ nữ lại kinh ngạc hô lên một câu: “Cái bộ dáng này mà cũng đòi theo đuổi cô sao?”





Lưu Phú Qúy híp mắt lại, thế nhưng cuối cùng lại chỉ căn chặt răng nhẫn nhịn để không phát hỏa lúc này: “Anh Phi, chúng ta vào trong đi.”





Diệp Phi gật đầu.





Chỉ là thấy Lưu Phú Qúy yên lặng Từ Hân lại càng không chịu để yên cho anh, dẫn theo vài cô đi qua: “Lưu Phú Qúy, anh nói xem anh đã nghèo túng đến cái nỗi phải đi lái xe rồi mà còn không biết xáu hỗ tới đây ăn cơm sao?”





“Đây là chỗ nào chứ, anh trả nỏi tiền không? Lái taxi mười ngày cũng chưa chắc đã đủ tiền ăn một bữa ở đây.”





“Đừng để tới lúc đó lại bị người ta chặt đứt chân tay, như vậy sẽ rất mát mặt.”





“Cút đi, đây không phải là nơi mà anh có thể tới.”





Mấy cô gái đi cùng che miệng cười khẽ, ánh mắt soi mói dò xét Lưu Phú Qúy.





Lưu Phú Qúy không kìm chế được: “Từ Hân cô đừng có mà quá đáng, cô có lỗi với tôi tôi đã không nói gì rồi mà cô lại còn khinh người quá đáng như vậy, tôi…”





“Anh cái gì mà anh chứ?” Từ Hân châm chọc nói: “Nghèo.





túng rồi lại còn không cho người ta nói à? Chả có chút khoan dung nào, hay anh không phải là đàn ông?”





Diệp Phi vỗ vai Lưu Phú Qúy: “Được rồi, Phú Qúy, không cần phải so đo với bọn họ, chúng ta đi vào ăn cơm thôi.”





“Ăn cơm? Anh đang nói đùa sao, các người chắc chắn là không phải là vào để làm việc vặt?”





Vẻ mặt của Từ Hân tràn đầy miệt thị nhìn hai người: “Hơn nữa đây là nhà hàng Ngũ Hồ, hạn chế hội viên, các người vào nổi không?”





Mấy cô gái đi cùng cũng trưng ra bộ mặt ghét bỏ.





“Đừng làm bộ nữa tôi thấy mà buồn nôn.”





Từ Hân lây ra một cái thẻ hội viên màu đồng: “Các chị em chúng ta vào thôi, tôi không muốn nhìn thấy tên nhà quê này ở đây nữa.”





“Hai người ở đây chờ đi nhá, đợi lát nữa tụi này sẽ mang cơm thừa ra cho hai người.”





Mấy người phụ nữ kia cười duyên đi trước, Từ Hân đi qua chỗ Diệp Phi, lại còn cố ý đụng vào vai anh: “Chó ngoan không nên cản đường.”





Diệp Phi duỗi tay ra đẩy cô ta ra đồng thời đi tới bên hòn đá sinh tử.





*Đồ nhà quê.”





Từ Hân hừ một tiếng rồi dẫn mấy người chị em của cô ta đi vào, đi tới đại sảnh lại xoay người cười nói: “Hai người không phải là muốn ăn cơm sao? Có bản lĩnh thì vào đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.