Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 108



Chương 108:





“Tôi có học qua một chút về y thuật, tôi còn có thể nhìn ra, cô rất hay bị choáng váng, tứ chỉ vô lực.”





Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Loại bệnh này đối với cơ thể vô cùng nguy hiểm, lâu dài sẽ bị đầy hơi và rất dễ mắc bệnh ung thư bao tử.”





“Anh nói bậy.”





Mặc dù Diệp Phi nói đều đúng thế nhưng Từ Hân lại không thừa nhận, giọng nói tràn đầy khinh miệt: “Một kẻ lái xe như anh thì hiểu cái gì về y thuật cơ chứ, đừng có mà nói khoác.”





Mấy cô gái đi cùng cũng không cho là đúng và cũng không tin là Diệp Phi có thể xem được bệnh.





“Không tin cô có thể tự bóp huyệt khí hải của cô, ở dưới rốn.” Diệp Phi nhẹ nhàng nói một câu: “Nó sẽ cho cô biết, cô có phải là thật sự có bệnh không.”





“Lang băm.” Từ Hân cười khinh biệt, tay trái lại không tự chủ được mà ấn một cái.





“Bủm…” Một cái ấn này khiến cho phía sau lưng cô liền vang lên một âm thanh giòn tan, một tiếng rắm chói tai vang lên.





Sau đó, âm thanh đó nó lại vang lên không ngừng, tiếng này còn vang hơn tiếng trước, không khí trong phòng khách trở nên ngột ngạt.





Nhóm Diệp Phi và Lâm Bách Thuận lập tức che miệng né tránh.





Nhóm mấy cô gái kia cũng lùi lại ba mét.





Từ Hân xấu hỗ và giận dữ vô cùng: “Khốn khiếp, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu…”





“Tôi không nói đùa chứ, bệnh tình lúc này của cô thực sự là do khí dạ dày gây lên.” Diệp Phi thong thả nói: “Nếu như có thể phóng hết được ra ngoài vậy thì đêm nay cô có thể ngủ ngon rồi.”





Sau đó anh vỗ vai Lưu Phú Qúy: “Chúng ta mau đi thôi, đợi lát nữa sẽ có chuyện đáy.”





Lưu Phú Qúy cười to đi theo Diệp Phi vào bên trong.





Những người còn lại nghe vậy cũng chạy xa… Từ Hân nghe vậy cũng tức giận đến cực điểm, cầm điện thoại lên khóc lóc kể lễ: “Thẩm thiếu, em bị người ta khi dễ…” Nói được phân nửa thì lại những tiếng bủm bủm vang lên không ngừng…





Dưới sự sắp xếp riêng của Lâm Bách Thuận, Diệp Phi và Lưu Phú Quý ngồi ở phía đông của quán ăn.





Diệp Phi gọi bốn món, một súp và hai chai giấm táo, sau đó bắt đầu ăn.





“Anh Phi, em tháy chúng ta nên đi khỏi chỗ này trước.”





Lưu Phú Quý do dự nói: “Không phải là em không tin thực lực của anh nhưng mà cũng không cần vì em mà gây thêm phiền phức.”





Mặc dù có cảm giác vênh váo tự đắc, Từ Hân kinh ngạc, Lưu Phú Quý cảm thấy vui sướng chưa từng có, nhưng nghĩ đến Thẩm Vân Phong anh lại có chút đau đầu.





“Nói gì vậy.”





Diệp Phi ngồi thẳng người: “Cậu nói gì thế, cậu là anh em của tôi. Sỉ nhục cậu cũng chính là sỉ nhục tôi. Đưa cho cậu điểm tặng thưởng cũng phải thôi.”





Lưu Phú Quý có chút cảm động: “Anh Phi, em biết anh xem em như anh em, chỉ là…”





“Chớ có nghĩ nhiều, cậu là huynh đệ của tôi, có phiền hơn nữa tôi cũng không sợ.”





Diệp Phi thể hiện sự tự tin: “Tôi có thể nói với cậu, Thẩm Vân Phong và Từ Hân tốt hơn là không nên nghĩ đến việc trả thù, nếu không họ sẽ phát hiện kết cục càng thảm hơn.”





“Đến, ăn…”





“Bang…” Lúc này, một cái ghế đầu bị đá văng đi, một nhóm người hung hăng tiến vào quán ăn.





Thanh niên đứng đầu vừa đi vừa coi thường tất cả mọi người {, dường như nơi tập trung những người giàu có và nỗi tiếng này anh ta không ngửi nỏi.





Dưới sự chỉ dẫn của Từ Hân, anh ta nhìn thấy Diệp Phi và Lưu Phú Quý, sau đó khịt mũi khinh thường, cùng một nhóm người bước tới.





Lưu Phú Quý lập tức căng thẳng.





Diệp Phi, Thẳm Vân Phong khẽ liếc nhìn bọn họ, ý bảo Lâm Bách Thuận đừng xen vào chuyện này, tự mình họ có thể xử lý.





“Vân Phong, tên khốn này đang giở trò với em, còn có Lưu Phú Quý.”





Từ Hân bước tới và chỉ vào Diệp Phi tức giận nói: “Bọn họ làm cho em mát mặt. Em muốn mọi người thay em dạy dỗ bọn chúng.”





“Tên nhóc, cậu dám khiêu khích người phụ nữ của tôi, cậu hôm nay xui rồi đấy, nói rõ lai lịch, gia tộc của cậu đi.”





Thẩm Vân Phong chậm rãi đi tới, trên tay nghịch một con dao bướm: “Đừng hiểu lầm, không phải tôi sợ chọc phải nhân vật lớn gì đâu.”





“Mà là chờ sau khi khai ra, tôi xử luôn cả nhà cậu.”





Những lời nói độc đoán ngay lập tức làm cho Từ Hân và đám người kia phần chắn.





Lâm Bách Thuận ở cách đó không xa nhìn đối phương như tên ngốc.





Từ Hân cười lạnh một tiếng: “Tôi cho cậu biết, đây là Thẩm thiếu của Thẩm gia, các người không có khả năng chọc được vào đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.