Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1114



Chương 1114:

Chính vào lúc đó, đột nhiên chỗ ngã rẽ phía trước bắt đầu trở nên ồn ào, náo nhiệt làm nơi yên tĩnh này như bừng tỉnh.

Tiếp sau đó, Diệp Phi nhìn thấy có mấy hướng dẫn viên nữ cầm cờ trên tay xuất hiện, theo sau họ là một nhóm gần một trăm em học sinh cấp hai non nớt.

Các em ấy mang cặp sách, đeo bình nước, vẻ mặt hớn hở, cầm điện thoại chụp hình nhà hàng Hoàng Đình xoặt xoặt không ngừng.

Có vẻ như là các học sinh đến từ đoàn tham quan Liên Sơn, tiện đường ghé qua điểm tham quan đang nổi tiếng trên mạng này.

Diệp Phi bớt đi vài phần cảnh giác, ánh mắt anh cũng bớt căng thẳng hơn, anh như được trở lại với những năm tháng thanh xuân của mình.

“Anh trai đẹp trai quá, chúng ta chụp chung một tấm đi”

Khi các học sinh cấp hai đó tỏa ra hoạt động tự do thì Diệp Phi cũng cầm theo thức ăn nhanh đi vòng qua bọn họ, chuẩn bị về nhà.

Đột nhiên, bảy tám nữ sinh la lên rồi vây lấy anh.

Bọn họ hớn hở chạy đến bên cạnh Diệp Phi, sau đó cầm gậy tự sướng đòi chụp hình chung.

Mới đầu Diệp Phi đã ngây ra, bản thân anh đâu phải ngôi sao gì, anh cũng không phải loại đẹp trai xuất chúng, sao mấy học sinh này lại muốn chụp hình chung với anh chứ?

Anh muốn từ chối, muốn rời khỏi đó nhưng lại phát hiện ra tay chân mình đều đã bị các nữ sinh ôm chặt, họ cười tươi rạng rỡ, cùng chụp chung mấy tấm với Diệp Phi.

“Mấy cô nhóc này chụp hình đến nghiện mất rồi, xem mình như điểm check in luôn rồi”

Trong lòng Diệp Phi nảy ra một suy nghĩ, anh từ bỏ việc giằng co mà cùng chụp hình với họ.

Chính vào lúc đó, Diệp Phi nhìn thấy có một hướng dẫn viên cười với mình, chỉ đơn giản là một nụ cười nhưng lại làm Diệp Phi lập tức thấy căng thẳng thần kinh.

Cô hướng dẫn viên xinh đẹp vừa cười vừa giơ tay trái lên, chỉ cây cờ trong tay về phía Diệp Phi.

Một luồng ánh sáng lạnh thoáng qua.

Bảy cây kim nhỏ như lông trâu phóng vụt qua.

Một luồng khí lạnh buốt người chạy trên sống lưng của Diệp Phi, anh dùng sức hất bảy tám nữ sinh đang vây lấy mình ra, sau đó cầm thức ăn nhanh lên đập vào kim thêu hoa.

Anh không dám né tránh vì một khi anh lộn người thì các nữ sinh ở hai bên và phía sau đều nhất định sẽ gặp nạn.

“Phụp…”

Bảy cây kim lông trâu nhỏ ghim hết vào hộp cơm như đá chìm xuống biển, không thấy tung tích đâu.

Cô hướng dẫn viên xinh đẹp khẽ nhíu mắt rồi lại chỉ cây cờ trong tay về phía anh.

Lần này, chín cây kim nhỏ phóng mạnh ra, không chỉ phóng về phía Diệp Phi mà còn phóng về phía mấy nữ sinh đó.

Diệp Phi lại cầm hộp thức ăn nhanh lên đỡ, lại có năm cây kim thêu hoa ghim vào hộp. Sau đó anh búng tay trái, làm ba cây kim thêu hoa đang phóng về phía các nữ sinh bay ra.

Chỉ là cây kim thêu hoa cuối cùng đang sắp phóng vào cổ một nữ sinh, Diệp Phi không kịp đánh bay nó, chỉ đành đưa tay ra bắt lấy.

Anh bắt được kim thêu hoa vào trong tay.

“Á…”

Lòng bàn tay anh đau nhói.

Diệp Phi cúi đầu nhìn thì thấy bàn tay mình ngay lập tức chuyển sang màu đen.

Độc tố cực mạnh lập tức bộc phát, vai trái của Diệp Phi nhanh chóng trở nên tê dại.

Anh nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm nữ hướng dẫn viên xinh đẹp với ánh mắt lạnh lùng.

Anh đã biết được đối phương là sát thủ muốn đến lấy mạng mình.

“Hướng dẫn viên, hướng dẫn viên, chúng em đã chụp hình chung với anh trai này hơn mười tấm rồi, nhớ gửi lì xì cho bọn em đó nhé”

Bảy tám nữ sinh tràn trề sức sống không hề phát hiện ra điều gì, thậm chí họ còn không nhìn thấy mấy cây kim thêu hoa muốn lấy mạng họ đó nữa. Bọn họ cầm theo điện thoại, vây lấy cô hướng dẫn viên xinh đẹp đó.

“Được, các bạn hoàn thành khá tốt, mỗi người được một bao lì xì nhỏ.”

Cô hướng dẫn viên xinh đẹp mỉm cười rạng rỡ, liếc Diệp Phi một cái rồi sau đó không chút toan tính, gửi bì lì xì cho các nữ sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.