Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1136



Chương 1136:

Hai mươi phút sau, Diệp Phi lái xe trở lại quán trà thảo mộc Thái Bà.

So với ánh đèn rực rỡ của tập đoàn Thẩm Thị, quán trà thảo mộc Thái Bà ảm đạm hơn nhiều, không chỉ tắt đèn đường ở lối vào mà còn có hàng chục nam thanh nữ tú vây quanh.

Thiên Hữu và Trương Vũ Yên cũng ở bên trong.

Bọn họ vây quanh một người đàn ông trung niên, người này cao một mét chín, dáng người to lớn, đứng trong đám đông giống như một tòa tháp sắt.

Vào lúc này, ông ta đang cầm một cây gậy bóng chày và hét lên với Hàn Kiếm Phong và những người khác: “Khi nào Diệp Phi trở lại?”

“Mau bảo cậu ta nhanh chóng trở về đi, ông đây phải đập nát cái quán này trước mặt cậu ta, sau đó đánh gấy tay cậu ta.”

Ông ta đập mạnh vào khung cửa của quán trà thảo mộc: “Nếu đã dám đến võ quán của ông đây đánh người thì cậu ta nhất định phải trả giá.”

Khi Diệp Phi đánh Thẩm Tư Thành, các huấn luyện viên và những người khác vẫn chưa vào lớp, còn các nhân viên đang nghỉ ngơi nên khi bọn họ biết có mâu thuẫn xảy ra thì Diệp Phi đã bỏ đi rồi.

Thẩm Tư Thành bị đánh vô cùng thê thảm khiến nhiều huấn luyện viên tràn đầy phãn nộ. Sau khi chuẩn bị xong tiền bạc, các đồ đệ của võ quán tám mươi tám đã đến đây để tra hỏi tội trạng.

Hoàng Thiên Tứ giữ chức vụ người phụ trách cũng đứng ở phía trước: “Tao sẽ cho chúng mày mười phút cuối cùng, bảo Diệp Phi lăn về đây ngay lập tức”

Thiên Hữu và Trương Vũ Yên cũng phụ họa theo sau: “Nhanh bảo Diệp Phi lăn về đây đi”

“Tôi đã trở về, tôi đã trở về rồi đây”

Lúc này, Diệp Phi nắm tay Đường Nhược Tuyết đi vào trong đám đông, sau đó anh mỉm cười đi tới trước mặt Hoàng Thiên Tứ: “Tôi chính là Diệp Phi, không biết các người tìm tôi có chuyện gì?”

Anh để Đường Nhược Tuyết vào trong cửa hàng, miễn cho khi xảy ra xung đột sẽ làm cô bị thương.

Khi nhìn thấy Diệp Phi xuất hiện, ban đầu toàn cảnh không một tiếng động, họ không ngờ anh thực sự can đảm để xuất hiện.

Sau đó, họ lại bị kinh sợ trước vẻ xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết.

So với những người nổi tiếng mà họ nhìn thấy trên mạng hàng ngày, Đường Nhược Tuyết, người xuất hiện trực diện trước mặt bọn họ lúc này có tác động rất lớn.

Sạch sẽ, quý phái, quyến rũ và mang theo một chút hơi thở nóng bỏng.

Với diện mạo sáng chói đó, cho dù là Trương Vũ Yên hay một người phụ nữ khác đều cảm thấy xấu hổ khi đứng trước mặt Đường Nhược Tuyết. Bọn họ giống như một bầy vịt con xấu xí đang nhìn một con thiên nga trắng.

Người đẹp Băng Sơn, không gì hơn thế.

Cách đó không xa, trong một chiếc Maserati, Trân Tích Mặc ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết.

Làm sao Diệp Phi lại biết một người phụ nữ xinh đẹp như vậy?

Làm sao Diệp Phi có thể tìm được một người phụ nữ nổi bật hơn cô ta?

Cô ta so với Đường Nhược Tuyết sẽ như thế nào?

Căn bản là không cùng cấp độ hay là không có cách nào để so sánh.

Cho dù không đề cập đến vẻ đẹp nghiền ép mọi thứ của Đường Nhược Tuyết thì hào quang nở rộ trên người cô cũng không phải là thứ Trần Tích Mặc có thể so sánh được.

Cho dù Trần Tích Mặc có kiêu ngạo như thế nào thì cô ta cũng không thể nói rằng cô ta nổi bật hơn Đường Nhược.

Tuyết, phải không?

Trong lòng Trần Tích Mặc cực kỳ khó chịu.

Tại sao Diệp Phi lại tìm được một người phụ nữ tốt hơn cô †a chứ?

“Quản lý, chính là cậu ta, cậu ta đã đánh cậu Thẩm”

“Đúng vậy, cậu ta đã giở trò sau lưng làm cậu Thẩm bị thương. Cậu ta hoàn toàn không để chúng ta vào mắt”

“Cậu ta nói không một ai trong quán tám mươi tám có năng lực đánh lại cậu ta, cho dù quản lý Hoàng có ra tay cũng sẽ bị cậu ta đánh cho tơi tả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.