Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1154



Chương 1154:

Vốn dĩ cô ta có cơ hội trở thành bạn gái Diệp Phi hoặc ít nhất hai người có thể làm bạn nhưng kết quả lại bị sự ngu xuẩn của bản thân phá hoại.

Trong nháy mắt, Trần Thần Hi cũng vô cùng hối hận.

Chuyện này là sao chứ?

Cô ta vẫn luôn coi thường Diệp Phi, cho rằng anh kém hơn những cậu chủ nhà giàu có.

Thế nhưng sự thật là sao đây?

Diệp Phi là khách quý của nhà họ Tiêu, tuần sứ đứng đầu Vũ Minh, đầu rồng của giới quyền quý. Vừa mở một cửa tiệm mười tám mét vuông nho nhỏ cũng có thể thu hút nhiều nhân vật nổi tiếng đến cổ động như vậy.

Làm gì có cậu chủ nhà giàu nào làm được chứ?

Hơn nữa, quan trọng hơn chính là Diệp Phi còn được Sở Soái xem trọng.

Cậu chủ nhà giàu nào có thể so được đây?

Đừng nói là cậu chủ nhà giàu, cho dù là người đứng đâu một gia tộc lớn thì có mấy ai sánh bằng với anh chứ?

Người này, vốn dĩ có cơ hội sẽ trở thành con rể của bà ta nhưng kết quả lại bị bà ta và con gái tự tay đập nát.

Trần Thần Hi nhìn chằm chằm vào Diệp Phi, trong lòng không thể nói ra được cảm xúc gì.

“Nếu như Thẩm Bích Cầm và Diệp Phi không bị đuổi đi thì nhà họ Thẩm của chúng ta… sẽ trở thành gia tộc đứng đầu Thiên Thành rồi”

Một ông lão nhà họ Thẩm tự lẩm bẩm: “Đáng tiếc, đáng tiếc quái”

Giọng nói của ông ta rất nhỏ nhưng khi rơi vào trong tai tất cả các thành viên của Thẩm Thị thì cứ như sét đánh bên tai, khiến vẻ mặt mọi người đều rất phức tạp.

Không sail Nếu như nhà họ Thẩm có Diệp Phi, như vậy bọn họ sẽ được rất nhiều người ủng hộ giống như hổ thêm cánh, tuyệt đối có thể trở thành gia tộc đứng đầu Thiên Thành.

Đáng tiếc, bà cụ ngoại đã đuổi Thẩm Bích Cầm và Diệp.

Phi ra ngoài.

Không ít người nhà họ Thẩm đưa mắt nhìn về phía bà cụ ngoại, trong ánh mắt tràn đầy sự oán hận và chế giễu.

Đúng là loạn trong giặc ngoài.

Bà cụ ngoại năm lấy quải trượng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phi hận không thể dùng một gậy đập chết anh.

Bây giờ Diệp Phi phong quang bao nhiêu thì mặt mày đám người của bà cụ ngoại lại u tối bấy nhiêu. Thẩm Bích Cầm có tấm lòng lương thiện, vì thế bèn do dự mở miệng: “Cụ ngoại…cụ ngoại của cô?”

“Cô đã bị tôi đuổi ra ngoài từ lâu rồi, nhà họ Thẩm không có người này”

“Thế nào? Muốn tôi hối hận à? Ha ha, đừng có đắc ý”

Thấy cả nhà Thẩm Bích Cầm được mọi người vây quanh, bà cụ ngoại không thể ngừng được lửa giận.

“Giàu sang phú quý, vậy thì sao chứ?”

“Mặc dù chúng tôi không có mặt mũi như cô nhưng mà trong tay cũng có mấy tỷ tài sản đấy”

“Ăn ngon mặc đẹp cả đời cũng không có vấn đề gì đâu, muốn tìm cảm giác hơn người từ trên người chúng tôi hả? Ha ha, năm mơ đi”

Bà cụ ngoại có chết cũng cần sỉ diện.

“Thẩm Bích Cầm, Diệp Phi, tôi nói cho các người biết nhà họ Thẩm sẽ không cầu xin các người bất cứ chuyện gì cả, cũng sẽ không hạ mình lấy lòng các người”

Thẩm Bảo Đông cũng cứng miệng nói: “Cho dù chúng tôi chỉ cần bán hết tài sản, toàn bộ người trong nhà đều di dân thì cũng không cầu xin đến các người”

“Không sai, chúng tôi còn có mấy tỷ mà”

Trương Tú Tuyết phụ họa lên tiếng: “Không, bây giờ hẳn đã có mười tỷ rồi, đủ để chúng tôi giàu sang cả đời”

Cho dù như thế nào, bọn họ cũng sẽ không cúi đầu cầu xin Thẩm Bích Cầm, quá mất mặt!

“Mười tỷ…”

Diệp Phi từ chối cho ý kiến, chỉ cười khế một tiếng.

“Trong đó, hẳn đã bao gồm Hạnh Hoa Lâm trị giá năm tỷ của mẹ tôi nhỉ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.