Chương 1208:
Hoa Yên Vũ hét lên theo bản năng: “Bác sĩ Trác…”
“Còn chưa đi à?”
Hai mắt Trác Phong Nhã bỗng trợn tròn lên: “Chín giờ rồi, sắp phải mở cửa rồi, nếu làm bệnh nhân bị chậm trễ giờ khám cô có chịu trách nhiệm nổi không?”
Diệp Phi cũng nhìn Trác Phong Nhã.
Bà ta trạc tuổi Lâm Thu Linh, thân hình đầy đặn lồi lõm đan xen với chiếc áo blouse trắng.
Từ sự cao ráo kiêu kỳ đến eo liễu mảnh mai, rồi từ đôi chân thon dài mang đôi giày cao gót đều thể hiện sự trưởng thành và những đường cong mỹ miều.
Diệp Phi không thể không thừa nhận rằng người phụ nữ này vẫn có sức hút của riêng mình.
“Một kẻ mới chân ướt chân ráo vào ngày mà cũng dám chỉ †ay năm ngón với chúng ta á, đúng là không biết tự lượng sức mình”
“Cô ta cũng không tự nhìn lại mình đi, xem xem ai mới là người chống đỡ Thanh Phong Đường”
“Không có thân phận cháu gái của ông Hoa thì còn lâu cô †a mới có cơ hội bước vào y quán này, còn dám quản lý chúng †a sao?”
“Đúng vậy, nếu phải phục vụ một người chủ không có não như này, tôi s lập tức từ chức, chuyển sang chỗ khác làm”
Lúc này, các bác sĩ khác cũng giải tán vê chỗ ngồi củ mình, ai nấy đều nhìn Hoa Yên Vũ với ánh mắt xem thường, còn cố ý nói to lên như không sợ cô ấy nghe thấy.
Bọn họ đều cho rằng mình mới là công thần gây dựng nên giang sơn là Thanh Phong Đường này.
Mấy chục trợ lý cũng cười đũa bỡn cợt, không hề coi Hoa Yên Vũ ra gì.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy trở nên lạnh lùng: “Các người…”
“Bệnh nhân vào rồi”
Không đợi Hoa Yên Vũ lên tiếng phản kháng, Trác Phong Nhã đã cho người mở cửa để mấy chục bệnh nhân vào khám bệnh.
Đồng thời, bà ta còn nói với mấy dược sĩ trong quầy: “Hôm nay để Hoa Yên Vũ đi hái thuốc, không ai được giúp cô ta”
Trác Phong Nhã liếc mắt nhìn Hoa Yên Vũ một cái, sau đó nói tiếp: “Nếu bốc thuốc chậm cho bệnh nhân, sau này cô sẽ đi quét dọn sàn nhà”
Một vài dược sĩ cười ngượng nghịu, lui sang một bên không ngừng làm việc.
“Bà…” Hoa Yên Vũ tức giận muốn lên tiếng nhưng Diệp Phi lại đưa tay ra ngăn cô ấy lại: “Không sao, chúng ta đi hái thuốc”
Nhân lúc Trác Phong Nhã và đám người khác đang xem bệnh cho bệnh nhân, Diệp Phi và Hoa Yên Vũ đã thay quần áo rồi đeo khẩu trang, đi vào quầy.
Diệp Phi nhanh chóng quét mắt qua gần một ngàn loại dược liệu, sau đó ghi nhớ vị trí của chúng trong đầu.
Anh vừa mới âm thầm nhớ xong, tám đơn thuốc đã được người bệnh đưa tới.
Hoa Yên Vũ cầm một đơn, lần lượt bốc thuốc rồi cân và đóng gói lại.
Diệp Phi lại cầm cả bảy đơn lên, sau khi nhìn đơn thuốc anh lại nhìn sắc mặt của người bệnh, lông mày anh khẽ cau lại.
Nhưng anh cũng không nói gì, vẫn bốc thuốc theo đơn.
Diệp Phi không chỉ ghi nhớ vị trí của các loại thuốc mà anh còn không cần cân đo đong đếm vì thế bảy đơn thuốc còn lại đã được anh hoàn thành một cách nhanh chóng.
Lưu loát như mây bay nước chảy.
Hoa Yên Vũ thấy vậy rất kinh ngạc.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, đột nhiên Trác Phong Nhã đứng dậy khỏi ghế, nhăn bệnh nhân đang cầm thuốc lại, sau đó quét Diệp Phi: “Ai bảo cậu bốc thuốc như vậy?”
“Cậu bốc thuốc mà không cân, cậu muốn hại chết bệnh nhân, hại chết chúng tôi đấy hả?”
Cậu có biết hành vi của cậu là gì không?”
“Cậu đang phạm tội, đang mưu sát người khác đấy!
Bà ta mắng mỏ Diệp Phi một cách thậm tệ, sau đó lại quay sang hét lên với Hoa Yên Vũ: “Cô không những là bình hoa mà tìm một trợ lý cũng là bình hoa nốt hả?”
“Chẳng lẽ cô không hiểu, bốc thuốc chỉ cần thiếu một phân hoặc nhiều một phân thôi đã có thể hại chết người ta rồi sao?”