Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1222



Chương 1222:

Diệp Phi nhức đầu: “Chú Đông, tôi không cần những hư danh kia, tôi học y cũng không phải vì sự tán thưởng của người khác”

Mặc dù số tiền để Diệp Phi ra tay khám bệnh phải là một con số thiên văn thì từ tận sâu bên trong anh vẫn thích hưởng thụ cảm giác cứu sống người khác.

“Diệp Phi, chú biết rõ tính con, con không cần những thứ đó để trang hoàng cho bản thân”

Diệp Trấn Đông nở nụ cười rồi từ từ khuyên tiếp: “Nhưng trong cuộc sống con người vẫn không thể tách khỏi các loại quan hệ, một chút hư danh lại có thể tránh được rất nhiều phiền phức”

“Hơn nữa, dù con không hứng thú với những hư danh đó nhưng một khi con trở thành nhà vô địch cúp Hoa Đà thì Thanh Phong Đường có thể nổi tiếng và không cần lo lắng đến chuyện khách hàng”

“Còn có một chuyện nữa, ông cụ Hoa hi vọng tương lai con có thể phát triển Trung Y lớn mạnh, vậy thì sau khi ông ấy trăm tuổi cũng sẽ không còn gì để tiếc nuối”

“Mà truyền thừa có thể được quyền uy và sự thừa nhận của chính phủ”

Ông ta bình thản bổ sung thêm một câu: “Chú nghĩ đây cũng là một trong những nguyên nhân ông ấy đăng kí cho con tham gia Cuộc thi giành cup Hoa Đà.”

Diệp Phi hơi động lòng: “Chú Đông, chú và ông Hoa muốn tôi đánh bóng chính mình à?”

Hình như anh cảm thấy cho dù là tiếp nhận Thanh Phong Đường hay tham gia cup Hoa Đà đều là muốn anh lộ mặt.

“Đánh bóng chính mình cũng là biểu hiện của khả năng”

Diệp Trấn Đông ép vỡ một chút do dự cuối cùng của Diệp Phi: “Chú nghĩ bố mẹ nuôi của con cũng sế rất vui khi thấy con có tiếng tăm”

“Được!”

Diệp Phi thở dài rồi cầm giấy đăng kí lên nhìn lướt qua: “Đến lúc đó tôi lại chen chân tham gia vào náo nhiệt”

“Ha ha ha, cậu bé ngoan, đi, đến chùa đi”

Diệp Trấn Đông vui mừng: “Chú muốn xin Phật tổ phù hộ con thuận lợi giành giải quán quân”

Nửa tiếng sau, trong chùa, Diệp Trấn Đông thắp hương xong rồi nhờ Diệp Phi giúp mình đưa tiền hương nhan, mà ông †a thì chờ ở bên ngoài.

Mới vừa đi từ trong mùi hương sương khói ra thì điện thoại của Diệp Trấn Đông rung lên.

Ông ta đeo tai nghe màu xanh lên nghe bên trong truyền ra giọng của Hoa Thanh Phong: “Trấn Đông, Diệp Phi có đồng ý tham gia giành cúp Hoa Đà không?”

“Nó vốn không có hứng thú nhưng nhờ tôi khuyên nên đã đồng ý”

Diệp Trấn Đông nhìn ngọn núi phía xa: “Ông Hoa, ông muốn nó giành lấy chức vô địch này để tương lai tiến vào Diệp Đường vẻ vang hơn đúng không?”

Giải Hoa Đà năm năm một lần không chỉ là chuyện quan trọng trong giới Trung y ở Thần Châu mà còn hấp dẫn tất cả mọi người ở Thân Châu, cho dù là dân chúng hay phía chính phủ cũng sẽ công nhận rất cao.

Ngậm vàng không thua gì một viện sĩ.

“Sai rồi”

Giọng Hoa Thanh Phong giống như cơn gió từ đồng hoang phía Bắc thổi đến: “Tôi muốn để cho cậu ấy tiến vào tâm mắt của Hằng Điện…”

Thắp hương xong thì Diệp Phi bèn đỡ Diệp Chấn Đông xuống núi.

Thế nhưng lần này bọn họ không quay lại bằng con đường cũ, Diệp Trấn Đông bèn bảo Diệp Phi đi theo dòng người và xuống núi bằng đường chính.

Bấy giờ đã gần đến giữa trưa, rất nhiều người lên thắp hương sớm và bắt đầu xuống núi, cũng có người tìm chỗ để chụp ảnh hay ngồi lại nói chuyện với nhau, cả đường đi cực kì náo nhiệt.

Diệp Phi và Diệp Trấn Đông cảm nhận được mùi hương của khói nhang đèn cầy lại thấy tâm trạng thoải mái và sung sướng đó giờ chưa bao giờ thấy.

“Oa oa oal” Thế nhưng hai người đang đi được một nửa thì chợt nghe thấy tiếng khóc khàn cả cổ, nghe xé ruột xé gan vang lên phía sau, càng ngày càng lớn và ngày càng gần.

Diệp Phi quay đầu lại nhìn theo bản năng thì trông thấy một nhà năm người cùng nhau xuống núi.

Hai ông bà già, một cặp vợ chồng trẻ cùng với một đứa bé khoảng mấy tháng tuổi.

Hai người già có vẻ mặt hờ hững không mấy quan tâm, người chồng trẻ thì lại khó chịu mất kiên nhãn, người mẹ thì đầy lo lắng và luôn miệng dỗ dành đứa bé trong tay.

Tuy là người mẹ trẻ đã rất cố gắng để dỗ dành đứa bé rồi còn cho con bé một bình sữa ấm nhưng đứa bé cứ nhả ra mãi, tiếng khóc đau đứt ruột đứt gan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.