Chương 1252:
Tôn Bất Phàm và bọn Hoa Yên Vũ cũng mừng rỡ như điên.
Trong lòng bọn họ đều biết rõ, Diệp Phi đã chèn ép được nhóm của Trác Phong Nhã, việc này có sức hấp dẫn lớn hơn chẩn đoán bệnh một đồng của bên kia nhiều.
“Tại sao cô ấy lại đột ngột chảy máu?” Thấy Diệp Phi sắp đi xa, Trác Phong Nhã kiềm lòng không đặng hỏi ra một câu: “Tôi đã thi châm đúng cơ mà”
Cô ta nghĩ lại mấy lần, cảm thấy bản thân mình không nhầm.
Mấy người để chòm râu dê cũng mang vẻ mặt khó hiểu, với khả năng của Trác Phong Nhã thì làm sao có chuyện người phụ nữ mang thai khỏe mạnh thế này lại đột nhiên rong huyết dọa sanh non?
“Đúng là cô không có làm sai, chỉ là cô đã bỏ quên một điều cô ấy là người phụ nữ mang thai.”
“Phụ nữ mang thai cấm châm vào các huyệt Hợp Cốc, Tam Âm, Khuyết Bồn, Côn Luân” Giọng Diệp Phi trầm xuống: “Chẳng lẽ cô đã quên mất lời dặn dò đó rồi ư?” Nhóm Trác Phong Nhã lập tức đứng hình như bị sét đánh, hôm nay bận bù đầu bù cô nên đã quên mất một vài điều cấm ky trong Đông y Khi châm cứu cho phụ nữ mang thai thì nhất định phải né đi huyệt Hợp Cốc, huyệt Tam Âm, huyệt Khuyết Bồn, huyệt Côn Luân! Nếu không người phụ nữ mang thai đó sẽ dễ dàng sanh non.
“Chắc là cô đã quên rồi” Diệp Phi đâm một kim thấy máu: “Cô chỉ biết lo những cái trước mắt thôi…
Thì ra là như vậy! Trác Phong Nhã thì thào tự nói: “Chỉ vì cái trước mắt, chỉ vì cái trước mắt…”
“Xem ra, tôi đã sai thật rồi”
Mấy ông để râu dê cũng thấy hai má nóng lên, bọn họ chợt nhận ra rằng mình đã đánh mất ước nguyện ban đầu… Đến khi chiều tà thì người xếp hàng ngoài Kim Chi Lâm dài như đi trẩy hội.
Mấy trăm bệnh nhân tức giận mắng Trương Huyền coi mạng người như cỏ rác rồi bỏ chạy sang Kim Chỉ Lâm để khám chữa bệnh.
Tuy là Diệp Phi thu phí một trăm đồng, nhưng khả năng chữa bệnh của anh có thể giải quyết tám bác sĩ kia trong một giây, bọn họ cảm thấy đáng giá.
Vì thế bọn Trương Huyền tổn thất mấy triệu đồng rồi thì cụp đuôi xám mặt bỏ đi, để lại một đám người quay sang chỗ bọn họ khám bệnh.
Diệp Phi cũng không giễu cợt bọn họ, anh chỉ kéo Tôn Bất Phàm và Hoa Yên Vũ tập tring vào việc chữa bệnh cho người ta.
Thế nhưng anh bảo Đường Phong Hoa phát ra năm mươi số khám bệnh, những người còn lại chờ tới mai rồi hãng tới.
Diệp Phi không kiêu căng cũng chẳng nịnh hót gì nhưng bệnh nhân lại không dám làm gì.
Khám hết bệnh nhân, Diệp Phi đang định đóng cửa thì thấy hai chiếc xe công chạy lại đây.
Cửa xe mở ra, nhóm tám bác sĩ của Trác Phong Nhã xuất hiện.
Không đợi Diệp Phi lên tiếng, Trác Phong Nhã và mấy người để râu dê đã cùng nhau cúi “Thi tôi đến đây để học việc ở Kim Chi Lâm…”
Diệp Phi không có nhục nhã bọn họ, nể tình bọn họ biết đâu là bờ, anh nhanh chóng nhận cả tám người vào.
Bây giờ phòng khám đang nổi tiếng như cồn, đang là lúc cần dùng người, Diệp Phi bèn cho bọn họ một cơ hội.
Đương nhiên, anh cũng không để cho nhóm Trác Phong Nhã trở lại vị trí ban đầu, theo những gì họ nói thì họ tới đây để đi lên từ vị trí thực tập học việc, lương bổng chỉ bằng một phần mười trước đó.
Hoa Yên Vũ nhìn tám người rồi than thở, chỉ có mình Diệp Phi mới đủ sức biến một đám người nhìn đời bằng nửa con mắt thành học trò đi theo học việc cho mình, hơn nữa còn vui vẻ vì điều đó.
Sáng sớm hôm sau, Kim Chỉ Lâm vừa mở cửa thì ngoài cửa lại có hơn hai trăm người xếp hàng, có thể nói là xếp từ phố bên này sang phố bên kia Bọn Tôn Bất Phàm vui vẻ mở cửa làm ăn.
Có nhóm Trác Phong Nhã giúp đỡ, Diệp Phi thoải mái hơn rất nhiều. Thấy khá nhiều người cực khổ vất vả, Diệp Phi lại dặn dò Tô Tích Nhi vài câu.
“Brừm!” Lời còn chưa nói hết thì ngoài cửa đã có tiếng xe hơi vang vọng.
Sau đó, hơn mười chiếc xe của Bộ Y tế chạy tới.
Cửa xe mở ra, mấy chục người có nam có nữ mặc đồng phục bức xuống, đeo găng tay trắng và cầm giấy bút ghi chép gì đó.
Có một người đàn ông đứng tuổi dẫn dắt bọn họ bước vào, nhanh chóng đi về phía Diệp Phi.
Diệp Phi bước lên từng bước: “Các người đến đây có chuyện gì?”