Chương 135:
Sự phiền phức của Diệp Phi khiến cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hơn nữa phòng khám lại đang sửa điều này đồng nghĩa với việc đã sử dụng hết 10 triệu của Hoàng Chấn Đông rồi, vậy sau này không phải là sẽ bị hãm vào nó hay sao.
Nhìn thấy sự tức giận của cô Diệp Phi cũng cười khổ một tiếng: “Xin lỗi, tôi không làm được, phòng khám này là tâm huyết của tôi, tôi sẽ không đóng nó.”
Phòng khám Kim Chi Lâm, công ty dược Bách Hoa, là vốn liếng giúp cho Diệp Phi anh bay đi xa hơn, so với mạng giao thiệp của đám người Hoàng Chấn Đông thì hai phần tài sản này nó càng thêm dồi dào hơn.
Nói xong, Diệp Phi xoay người đi lên lầu.
“Tôi nói cho anh biết, anh mà không đóng nó lại thì tôi sẽ cho người đi niêm phong nó lại.”
Đường Nhược Tuyết hoàn toàn bị chọc tức: “Tôi sẽ gọi người của bộ y tế tới niêm phong phòng khám của anh lại.”
“Hoan nghênh tới niêm phong…” Diệp Phi cũng không quay đầu mà bỏ lại một câu…
Sáng ngày thứ hai, Diệp Phi rời hỏi Đường gia từ sớm.
Tối qua Đường Nhược Tuyết không về phòng ngủ, cô tới phòng em gái ngủ một đêm, rõ ràng là không muốn nhìn mặt Diệp Phi mà.
Diệp Phi cũng thức thời rời đi từ sớm để tránh phải đụng mặt cô.
Lúc rời đi, Diệp Phi thấy Lâm Thu Linh cũng đã dậy, đang ở cửa trò chuyện với người ta.
Đầu dây bên kia hình như là Lâm Tam Gô, hai người họ đang thảo luận về phương thuốc bí truyền gì đó của lão tổ tông, cái gì mà viên xuân phong bổ huyết.
Lâm Thu Linh gạt chuyện gặp mặt không vui lần trước qua một bên rồi vui vẻ nói chuyện với Lâm Tam Cô.
Diệp Phi có chút bất ngờ việc Lâm Tam Cô vẫn còn liên lạc qua, anh tưởng rằng sau khi Lâm Tiểu Nhan bị Hàn Nguyệt đuổi việc thì cô ấy cũng sẽ cảm thầy xấu hổ mà không qua lại nữa.
Có điều anh cũng chả rảnh để bận tâm tới nhưng chuyện này, ngồi vào xe đi tới Kim Chi Lâm.
“Anh Phi, ăn bữa sáng không?”
Diệp Phi đi tới Kim Chi Lâm, đúng lúc nhìn thấy Công Tôn Thiến mang bữa ăn sáng tới cho Công Công Uyên và Tôn Thánh Thủ, cô khá ngạc nhiên việc Diệp Phi tới sớm như: vậy.
Có điêu rât nhanh cô lại nở nụ cười: “Em làm một ít bánh bao, cùng nhau ăn đi.”
Hôm nay Công Tôn Thiến mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với một chiếc váy ngắn, mái tóc dài được buộc kiểu đuôi ngựa, đi tới đi lui, đôi chân dài trắng nõn trông vô cùng chói mắt.
Đặc biệt là khi dựa vào gần, thanh xuân bức người, khí nóng bức người.
Diệp Phi có chút rung động, ho một tiếng: “Vậy thì cảm ơn cô rồi.”
“Em cảm ơn anh mới đúng, anh đã chữa khỏi chân cho em, đã cứu mạng em, lại còn cho em tới công ty dược Bách Hoa nữa.”
Công Tôn Thiến tay chân nhanh nhẹn liền dọn xong ba bộ bát đũa, sau đó bưng vài lồng bánh kiểu dáng không giống nhau qua, rồi gọi luôn cả Lưu Phú Qúy qua ăn sáng cùng.
“Bánh ngọt khá ngon, tay nghề của cô rất tốt.”
Diệp Phi cắn một miếng bánh bao được làm từ bột ngô, không nhịn được mà khen ngợi một câu: “Lượng nước rất chuẩn, hoàn toàn có khả năng làm một đầu bếp.”
Công Tôn Thiến cười một tiếng: “Lúc trước học ở trường kinh doanh Harvard em không quen ăn những chiếc bánh bao kẹp thịt với khoai tây chiên nên đã tự mình làm bánh bao mang ởi ăn.”
*Lúc mới đầu thì rất khó ăn, có điều làm nhiều rồi thù cũng miễn cưỡng ăn được.”
Cô lại đưa cho Diệp Phi và Lưu Phú Qúy một bát sữa đậu lành to: “ Anh Phi thích là tốt rồi.”
Diệp Phi hơi kinh ngạc: “Cô từng học ở Harvard?”
“Chị ấy chính là học bá đó nha!”
Lưu Phú Qúy trêu trọc một tiếng: “Mười sáu tuổi thi đỗ vào đại học Harvard! Mười tám tuổi lấy được hai bằng kinh doanh và quản lý! Hai mươi mốt tuổi nhận được bằng tiền Sĩ luật.”
Sau khi ba mẹ gặp tai nạn xe qua đời, Công Tôn Thiến đành phải về nước, chuyện này Lưu Phú Qúy không nói nữa.
Diệp Phi cười ra tiếng: “Xem ra lần này tôi đã nhặt được một bảo bối rồi.”
Có một người trâu bò như Công Tôn Thiền tiếp nhận công ty dược Bách Hoa, Diệp Phi không còn lo lắng cho vấn đề kinh doanh trong tương lai nữa.
“Đó đều là quá khứ rồi.”