Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1368



Chương 1368:

Với nhát kiếm trên vùng bụng, Aoki Asako vẫn không chịu khuất phục.

Nghe được sự không cam lòng của Aoki Asako, Diệp Phi vẫn điềm tĩnh nhìn cô với nụ cười: “Đương nhiên tôi không biết cô muốn dùng Đường Nhược Tuyết như một quân cờ”

“Nhưng tôi đã phải chịu đựng rất nhiều người bên cạnh mình bị bắt cóc, vì vậy sau khi Aoki Saburo chết, tôi đã sắp xếp Độc Cô Thương đến để bảo vệ Nhược Tuyết trong bí mật”

“Bất luận là cô hay người nào khác, đều không thể làm hại đến Đường Nhược Tuyết”

Ngữ khí của anh mang đến sự kiên định, cũng khiến trong lòng của Đường Nhược Tuyết như được sưởi ấm, đối với người đàn ông này cô lại có phần yêu thích hơn.

Sau khi Aoki Saburo chết, Diệp Phi mới phát hiện mình đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng anh không quan tâm đến sự an nguy của bản thân, mà để Độc Cô Thương đến bảo vệ cô.

“Nhưng anh ta trốn ở dưới giường khi nào?”

Aoki Asako chật vật nói ra một câu: “Chẳng lẽ mấy ngày nay anh ta đều luôn nằm ở dưới giường sao?”

Nếu không phải kiếm bất ngờ của Độc Cô Thương khiến cô ta bị thương nặng, Aoki Asako cảm thấy bản thân sẽ không dễ dàng bị đánh bại, ít nhất cô ta có thể chiến đấu một trận ác liệt sau đó sẽ chạy thoát.

Bản lĩnh của cô ta, vẫn còn bảy phần chưa được phát huy.

“Sáng nay, tôi đến bệnh viện thăm Đường Nhược Tuyết. Từ cửa đi lên đến trên tầng, luôn có mùi thơm bám theo tôi”

“Ban đầu tôi không ngửi ra, nhưng tôi cảm thấy rất quen thuộc. Sau này, cố gắng nhớ lại, tôi phát hiện ra đó là mùi hoa anh đào đen của Huyết Y Môn”

“Ngay lúc đó, tôi đã biết, tôi đã bị các người theo dõi rồi”

“Vậy nên tôi đã cố gắng tỉnh táo, gửi tin nhắn cho Độc Cô Thương, để anh ta có thể để mắt tới”

“Khi cô đóng giả một nữ bác sĩ đến gõ cửa, yêu cầu tôi đến phòng bác sĩ phụ trách nói về tình trạng bệnh của Nhược Tuyết, tôi lại một lần nữa ngửi thấy mùi hương của hoa anh đào”

“Vào lúc đó, tôi biết, cô sẽ ra tay với tôi hoặc Nhược Tuyết”

“Do đó, lúc tôi đi ra ngoài đã dùng tay ra hiệu nguy hiểm báo cho Nhược Tuyết biết, tôi còn cố ý kéo cô ra ngoài cửa để dò hỏi vị trí của bác sĩ” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!

“Đúng lúc đó, Độc Cô Thương vào phòng, trốn dưới giường”

“Chuyện tiếp theo, là chính cô trải qua rồi…” Diệp Phi nhẹ giọng bình tĩnh nói: “Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy đáng tiếc, chính là Vương Đại Vĩ không phải là Huyết Y Môn, nếu không tôi có thể chém thêm vài nhát rồi”

“Anh… Anh…” Aoki Asako vẻ mặt kinh sợ: “Vậy anh biết những hình xăm đặc biệt trên cơ thể chúng tôi sao? Làm sao có thể ngửi thấy hương thơm của hoa anh đào tỏa ra từ nó?”

“Cái này phải cảm ơn hội trường Lăng của các người”

Diệp Phi không giấu giếm cô ta: “Là bọn họ nói với tôi, các môn đệ của Huyết Y Môn đều sẽ có hình xăm, trên đó sẽ được cấy vào người một loại máu đặc biệt, sẽ tỏa ra mùi thơm của hoa anh đào”

Lúc đầu, Tửu Tỉnh Tuyết Tử thú nhận với Diệp Phi rằng, trên người bọn họ đều có một bông hoa anh đào màu đen, những hình xăm cũng có mùi hương đặc biệt hòa lẫn với máu.

Như thế không chỉ tạo điều kiện thuận lợi cho việc quản lý các Huyết Y Môn, mà còn có thể giúp bọn họ dễ dàng nhận ra người của mình.

Tất nhiên, loại mùi hương này rất nhẹ, chỉ những người được huấn luyện đặc biệt mới có thể ngửi được, Diệp Phi có thể ngửi được, đó hoàn toàn là một kỳ tích.

Đây là cách mà lần trước Diệp Phi đã nhận ra thân phận của Vương Cầu Ân bên cạnh Mặc Thiên Hùng.

Qua thời gian lâu như thế, Diệp Phi gần như quên mất mùi thơm này, hôm nay bị kích thích, trí nhớ từ từ khôi phục lại.

“Đồ gàn dở!”

Aoki Asako gần như nôn ra máu, qua nhiều năm như vậy, lại chết trong tay chính người của mình.

“Diệp Phi, anh đã giết em trai của tôi, bây giờ lại muốn phế bỏ tôi, anh có bản lĩnh thì giết tôi đi”

“Nếu không, nợ máu ngày hôm nay, tôi sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại, nhà họ Aoki và Huyết Y Môn cũng sẽ không bao giờ buông tha cho anh”

Cô ta ngẩng đầu nhe răng nanh của mình về phía Diệp Phi: “Đến đi, giết tôi đi, có gan thì giết tôi đi”

“Cô muốn khiêu khích tôi, kích động tôi, sau đó cầu xin mau giết chết cô sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.