Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 140



Chương 140:





Lý Vân Ba chỉ tay vào nhóm Chương Đại Cường bọn họ: “Còn có mấy người nữa, nối giáo cho giặc, toàn bộ đem về điều tra.”





Lưu Phú Qúy cười tiền lên: “Trưởng ban Triệu, cảnh quan Lý, chuyện này có thể từ từ ngồi xuống thương lượng mà.”





“Nói với ông lớn của cậu, chúng tôi nhận được đơn tố cáo nói đây là một phòng khám lậu.”





Triệu Vinh Thăng trọn mắt lên quát: “Giấy tờ phòng khám không được đầy đủ, bác sĩ hành nghề trái phép, các người mau chóng phối hợp đề điều tra đi.”





“Phòng khám lậu?”





Mấy người khám bệnh tới từ sớm kinh ngạc không thôi: “Sao có thể chứ? Chúng tôi khám bệnh nhiều năm như vậy cũng đâu có xảy ra vấn đề gì đâu, hơn nữa cũng không thu phí một cách bừa bãi.”





“Đúng vậy, Kim Chi Lâm còn tồn tại lâu đời hơn cả ông của mấy người nữa đấy, làm gì có chuyện giấy tờ không đầy đủ chứ?”





Hàng xóm láng giềng xung quanh nghe vậy cũng cười ồ lên.





“Các người nghe không hiểu sao? Phòng khám này trái phép, sẽ chết người đấy, lại còn khám cái gì nữa chứ?”





Triệu Vinh Thăng quát lên về phía bệnh nhân và người làm trong phòng khám: “Mau đi, mau đi, nếu không tôi cũng sẽ bắt các người về điều tra.”





“Có giấy chứng nhận hay không có nó có quan trọng không? Có giấy chứng nhận thì có thể chữa khỏi cho người ta sao?”





“Đúng đấy, bệnh viện có đầy đủ giấy tờ đáy, kết quả da dẻ tôi vẫn bị thối rữa ba tháng trời, tốn hết hơn một trăm triệu mà vẫn không có hiệu quả.”





“Tiền khám bệnh của Kim Chi Lâm chỉ tốn có hơn 100 tệ, ba lá thuốc trung y 30 tệ là đã chữa khỏi bệnh đau dạ dày của tôi rồi.”





“Đặc biệt là Diệp thần y, cậu ấy chính là phúc âm(*) của chúng tôi…”





(*) niềm may mắn “Cục y dược có thời gian đi kiểm tra Kim Chi Lâm không bằng đi kiểm tra các xưởng ngầm đi, cái gì mà chế tạo thuốc thần châu gì gì đấy, làm ra cái sản phẩm chăm sóc sức khỏe gì mà uống vào khiến cho người ta phát nôn ra.”





Ngày càng nhiều bệnh nhân và hàng xóm láng giềng qua xem, nhắc tới việc xem và chữa bệnh nhất thời tinh thần quần chúng trở nên kích động, mạnh mẽ chĩa về phía Triệu Vinh Thăng và Lý Vân Ba bọn họ.





“Câm miệng!”





Sắc mặt của Lý Vân Ba trở nên khó coi, phất tay bảo cấp dưới ngăn quần chúng đám đông lại, sau đó quay về phía nhóm Chương Đại Cường quát lên: “Nếu như còn không rời đi thì bắt người lại.”





Hai mươi máy người ca nam cả nữ hùng hục khí thế bước lên phía trước.





Diệp Phi vẫn đứng ở một bên xem trò vui cười, sở dĩ anh không tiến lên phía trước là vì anh muốn tìm ra một chút manh mối từ trên người bọn họ, xem có phải bọn họ là người mà Đường Nhược Tuyết gọi tới không.





*Tôi là Diệp Phi là chủ quán Kim Chi Lâm.”





Diệp Phi đi tới trước mặt Triệu Vinh Thăng và Lý Vân Ba: “Hai anh có chuyện gì sao?”





Ánh mắt Triệu Vinh Thăng sáng lên sau đó sừng sộ quát lên: “Cậu là chủ phòng khám này? Được, lấy tư cách hành y ra đây cho tôi xem.”





Ngón tay Diệp Phi nhẹ nhàng vung lên, Công Tôn Thiến lập tức lấy ra một tập giấy tờ.





Triệu Vinh Thăng quét mắt nhìn qua, khuôn mặt có chút biến sắc, đây quả thực là giấy chứng nhận hành nghề của bác sĩ.





Thanh âm anh ta trầm xuống: “Lấy giấy phép kinh doanh qua đây cho tôi xem.”





Diệp Phi lại bảo Lưu Phú Qúy lấy giấy phép kinh doanh ra.





Lại có?





Sắc mặt Triệu Vinh Thăng trở nên càng thêm khó coi, chuyện này không hề giống với những gì mà anh ta đã nắm trong lòng bàn tay.





Sau đó anh ta lại trừng mắt lên: “Giấy chứng nhận dược phẩm thì sao?”





Diệp Phi lại lấy giấy chứng nhận ra cho anh ta.





“Trưởng ban Triệu, cảnh quan Lý, chúng tôi là phòng khám chính quy, giấy tờ hoàn toàn đầy đủ, hơn nữa danh tiếng còn vô cùng tốt.”





Lưu Phú Qúy trưng lên khuôn mặt tươi cười giảng hòa: “Tố cáo là một hiểu lầm, được rồi, cũng đã trưa rồi, tôi mời mọi người ăn bữa cơm.”





“Mẹ nó ai nói với cậu đây là một hiểu làm?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.