Chương 1525:
Đó là sức mạnh mà đã rất lâu rồi cô ta không còn cảm nhận được Cô ta mừng rỡ thốt lên: “Tuần sứ Diệp, cái chân này của tôi đã thực sự đỡ hẳn rồi, tôi cảm thấy mình lại có thể điều khiển được nó rồi”
Cô ta không còn phải lo lắng chiếc chân bên trái đột ngột mất thăng bảng như thể bước hụt nữa.
“Đây mới là liệu trình chữa trị đầu tiên, tôi sẽ kê cho cô về uống đều đặn trong vòng một tháng.
Diệp Phi lấy di động ra viết một đơn thuốc: “Sau một tháng bổ sung nhiệt, tôi sẽ lại châm cứu cho cô, để gân cốt và mạch máu lưu thông.”
Tuần sứ Diệp, tôi biết ơn anh vô cùng”
Một đơn thuốc, cô.
Viên Thanh Y mặt mày rạng rỡ, rồi ngập ngừng hỏi: “Tuần sứ Diệp, tháng sau anh có rảnh không?”
Diệp Phi mỉm cười: “Có việc gì à?”
Viên Than Y cắn môi lên tiếng: “Nếu như anh có thười gian rảnh, tôi muốn mời anh đến Cảng Thành khám bệnh. Nhà tôi có bậc bề trên bị ốm, tôi muốn nhờ anh đến khám, anh yên tâm, sẽ không làm mất nhiều thì giờ của anh đâu, một hay hôm là được rồi. Còn về chỉ phí khám chữa, anh cứ ra giá, tôi có thể trả được, không thành vấn đề”
Cô ta rụt rè hỏi: “Chỉ không biết anh có tiện hay không…”
“Chắc không vấn đề gì, để tôi về xem lại rồi cố gắng giành ra hai ngày, cụ thể ngày nào thì tới lúc đó tôi sẽ thông báo”
Nghe đến điều kiện ra giá chi phí khám chữa thoải mái, đi nhiên Diệp Phi sẽ không bỏ qua cho cơ hội này. Khám bệnh cho một người nhà giàu có thế bù đắp cho hàng nghìn bệnh nhân quanh tiệm thuốc Kim Chỉ Lâm.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi”
Ánh mắt Viên Thanh Y sáng rỡ: “Chuyện này cứ quyết định vậy nhé, đầu tháng sau tôi sẽ lại tìm anh hỏi ngày giờ cụ thế”
Diệp Phi khẽ gật đầu: “Không thành vấn đề”
Viên Thanh Y giơ tay kéo Diệp Phi và cười nhu mì: “Bây giờ thì anh không cho tôi mời bữa cơm cũng không được đâu nhé”
“Vậy thì tôi xin cung kính không bằng tuân lệnh vậy. Nhưng trước khi đi ăn, phải xỏ giày lại đã”
Diệp Phi tươi cười không thoái thác, dẫu sao buổi trưa cũng phải ăn, bèn ngồi xuống nắm lấy bàn chân của Viên Thanh Y.
Viên Thanh Y định ngăn lại nhưng đã muộn, cô ta cúi nhìn Diệp Phi đang giúp mình xỏ tất, ánh mắt chợt dịu dàng hơn…
Diệp Phi và Viên Thanh Y cùng nhau đến Câu lạc bộ Thanh Trúc ăn cơm.
Chỗ này xây dựng rất tinh xảo, xung quanh trồng từng khóm trúc xanh, bên ngoài còn có suối nhỏ vờn qua, cảnh vừa đẹp lại an tĩnh.
Viên Thanh Y gọi sáu món và một chai rượu trái cây, tuy đồ ăn thanh đạm nhưng vẫn rất phong phú, có thể khiến người ta tự nhiên bình tâm.
Diệp Phi vừa đánh một trận kịch liệt nên cũng đói bụng, vừa ăn vừa nói chuyện với Viên Thanh Y.
Đây mới là lần thứ ba hai người gặp nhau, nhưng không hiểu sao nói chuyện rất ăn ý, giống như chị em thất lạc lâu năm vậy.
Đầu tiên Viên Thanh Y nói với Diệp Phi về chuyện của mình, chuyện Viên Huy Hoàng. Sau đó bắt đầu chuyển sang nói chuyện công việc của Võ Minh ở Long Đô, nói hết tình huống mà mình biết cho Diệp Phi nghe.
Cho dù Diệp Phi đã nói với Cửu Thiên Tuế mình lười không muốn tham gia ‘Võ Minh, nhưng thực tế anh vẫn cho đám người Hoàng Tam Trọng chú ý bên hội chấp pháp.
Mà lúc này anh vẫn nghiêm túc nghe lời Viên Thanh Y nói Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Diệp Phi đã hiểu sơ sơ tình trạng Võ Minh lúc này.
Tuy đệ tử Võ Minh ở Long Đô đông tới hàng ngàn, nhân tài đông đảo, hơn nữa còn sở hữu không ít sản nghiệp nhưng cuộc sống của hội trưởng Tưởng và ‘Viên Thanh Y lại không tốt đến đâu.