Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1574



Chương 1574:

Cao Tĩnh báo cho Diệp Phi hàng loạt sự việc: “Buổi sáng trong lò vi sóng còn có những con cóc được nướng chín trong đó nữa”

Diệp Phi đột nhiên cảm thấy bưồn nôn, mười ngày nửa tháng nữa chắc sẽ sợ không dám sử dụng lò vi sóng mất.

“Quá kinh tởm, quá đáng sợ rồi, không biết là do ai làm?”

“Hôm nay là chó chết, ngày mai không biết sẽ là cái gì, không biết chừng ngày nào đó lại là một cái đầu người…”

“Cảnh sát không điều tra ra sao?

Sao vẫn chưa cho chúng ta kết quả”

Mười mấy nữ chủ quản không ngừng bàn luận, khuôn mặt họ đây vẻ sợ hãi và ghê tởm.

“Cao Tĩnh, báo cảnh sát, tạo áp lực cho bọn họ”

“Ngoài ra, tăng số lượng bảo vệ, tuần tra trong cả 24 giờ”

“Từ bây giờ, ngoại trừ khách hàng và nhà cung cấp hẹn trước, những người không có thẻ nhân viên sẽ không được tùy tiện ra vào”

Đường Nhược Tuyết ra lệnh cho Cao Tĩnh: “Đặt một máy quét hồng ngoại ở quầy lễ tân, bất kỳ gói hàng nào cũng phải được quét bằng máy xong mới được đưa lên trên”

Cao Tĩnh gật đầu liên tục: “Tôi rõ rồi”

Đường Nhược Tuyết xoay người vào phòng làm việc, duy trì vẻ mặt mạnh mẽ, điều này đã khôi phục tỉnh thần và sĩ khí của nhân viên.

Diệp Phí theo Đường Nhược Tuyết vào văn phòng chủ tịch.

Anh đi loanh quanh trong phòng để xem trong văn phòng này có vấn đề gì không.

Đường Nhược Tuyết ngồi xuống ghế, gác một chân lên: “Anh thấy thế nào?”

“Chắc là Miêu Kính Vân làm chứ gì nữa”

Diệp Phi đáp lại mà không cần suy nghĩ: “Chúng ta đã dọn sạch Miêu Bá Quang, Miêu Bá Hổ, họ tổn thất nặng nề, anh ta dĩ nhiên sẽ nuốt không trôi cục tức này”

“Nhưng trước khi nắm chắc phần thắng, anh ta cũng không dám trực diện công kích em, chỉ có thể dùng loại hành động này để trút giận”

Anh không nói việc Miêu Bá Hổ bị bản vào đầu, tránh để cô cảm thấy anh sát khí quá nặng “Em cũng đoán được là hắn”

Đường Nhược Tuyết gõ gõ ngón tay lên bút: “Bây giờ có cách nào ngăn cản hẳn không?”

Mặc dù những con chó mèo chết này không tạo nên thương tổn gì, nhưng nó cũng gây ảnh hưởng mạnh mẽ đến thị giác và tâm lý của mọi người, hơn nữa cô cũng không muốn nhìn thấy những thứ này mỗi ngày.

“Ngăn lại?”

Diệp Phi lắc đầu: “Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, trừ phi không cho bất cứ gói hàng nào vào công ty, hoặc cử thêm một trăm bảo vệ, nếu không cũng chẳng phòng bị được.”

Miêu Kính Vân không phải người bình thường, đối phương thậm chí đạn bắn tỉa của Thẩm Hồng Tụ còn đối phó được, dùng chút thủ đoạn nhỏ này lại chẳng dễ như trở bàn tay.

Đối với Diệp Phi mà nói, tấn công mới là biện pháp tốt nhất để ngăn lại những việc này.

Đường Nhược Tuyết đương nhiên cũng đã nghĩ đến điều này, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ bất lực: “Nhưng cũng không thể để hắn ta tự ý làm bậy như vậy chứ?”

Sau đó cô dường như nghĩ đến điều gì: “Có lẽ em có thể đế Kiều Hoan Viên chuyển lời”

Diệp Phi cười cười, không nói lời nào, chỉ gửi tin nhắn cho Thái Linh Chỉ.

Buổi chiều, lúc hoàng hôn trong hội ngựa Long Đô, khu VIF; Uông Kiều Sở được nhiều người vây quanh bước vào phòng số 8.

‘Vừa mở cửa, anh ta đã nhìn thấy Miêu Kính Vân và Miêu Giá Y.

“Cậu Miêu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.