Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 162



Chương 162:





Sau đó, ánh mắt anh ta sáng quắc lên nhìn chăm chú vào vẻ đẹp quyến rũ xuất chúng của Viên Tĩnh và Dương Thiên Thiên: “Hai người này là bạn mày sao?”





Thâm tâm Hoàng Đông Cường run lên, chỉ tay vào Viên Tĩnh nói: “Đây là bạn gái của tôi, Viên Tĩnh, còn đây là Dương Thiên Thiên bạn học của tôi.”





Viên Tĩnh và Dương Thiên Thiên không luống cuống một chút nào, nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào chào hỏi: “Chào Trần thiếu.”





“Không tồi, không tồi, người đẹp.”





Một tay Trần Lệ Dương khoác lên vai Viên Tĩnh: “Cô Viên, tôi có đem theo một chai rượu vang tám mươi hai năm tới, cùng tôi vào sương phòng rồi chúng ta cùng nhau thưởng thức được chứ?”





“Tôi nói trước, con người tôi vô cùng không thích người khác không nẻ mặt, như vậy tôi sẽ rất tức giận.”





Một tay khác của anh ta sờ lên đùi của Viên Tĩnh.





“Người ta không biết uống rượu nha, cùng lắm cũng chỉ có thể uống được hai ly thôi…” Viên Tĩnh nũng nịu hừ hai tiếng, ngầm đồng ý khiến cho nụ cười của Trần Lệ Dương càng sâu hơn.





“Anh Dương đây là bạn gái của tôi.”





Hoàng Đông Cường vội vàng bỏ tay của Trần Lệ Dương ra: “Cho tôi chút thể diện….”





“Bếp…” Trần Lệ Dương trực tiếp cho anh ta một cái bạt tai, đánh cho Hoàng Đông Cường kêu hự một tiếng đau đớn lùi về phía sau, khóe miệng chảy ra máu tươi.





“Cho mày mặt mũi? Cho mày mặt mũi gì co?”





Ánh mắt của Trần Lệ Dương trở nên lạnh lẽo: “Từ khi nào thì mày có mặt mũi ở chỗ của tao vậy?”





Hoàng Đông Cường ôm gò má hét lên: “Anh Dương cô ấy là bạn gái tôi…”





“Cho dù có là vợ mày, được ông đây coi trọng thì đó cũng là vinh hạnh của cô ta!”





Trần Lệ Dương đẩy Hoàng Đông Cường ra, không kiêng rè gì mà ôm lấy Viên Tĩnh cười một cái: “Cô Viên, tôi trịnh trọng mời cô tới tham gia buổi tiệc rượu của chúng tôi.”





Viên Tĩnh cũng không hát Trần Lệ Dương ra, ngược lại cơ.





thể lại nhích lại một cái mỉm cười: “Trần thiếu đã nhiệt tình như vậy rồi em mà không nể mặt như vậy chẳng phải là rất không biết điều rồi hay sao?”





Cô không biết thân phận của Trần Lệ Dương thế nhưng có thể khiến cho Hoàng Đông Cường thấp thỏm lo sợ như: chuột nhất thế kia khẳng định là bỏ xa Hoàng gia cả vài con phó.





Hoàng Đông Cường lo lắng kêu lên: “Viên Tĩnh thời gian không còn sớm nữa để anh đưa em về nhà…”





*Mới có hơn tám giờ, vẫn còn sớm mà.” Viên Tĩnh không chút do dự mà từ chối yêu cầu của Hoàng Đông Cường: “Em cùng Trần thiếu đi uống chút rượu, lát nữa sẽ tự về sau, anh không có việc gì thì đi trước đi.”





Sắc mặt Hoàng Đông Cường biến sắc: “Viên Tĩnh, em không thể đi được.”





“Đông Cường, thêm bạn thêm đường(*).”





(*) bạn càng nhiều càng tốt Viên Tĩnh nhàn nhạt mở miệng: “Em đi bồi Trần thiếu hai ly, cũng chẳng phải chuyện gì to tác cả, anh mau về nghỉ ngơi đi, mai em lại tới tìm anh.”





“Đúng vậy đấy.”





Dương Thiên Thiên ở một bên cũng lên tiếng phụ họa: “Uống ly rượu thôi mà, là chuyện rất bình thường giữa những người trẻ tuổi với nhau, Đông Cường anh đừng nhỏ nhen như vậy chứ.”





“Hơn nữa, Trần thiếu lại còn là bạn tốt của anh nữa, lẽ nào anh ngay cả Trần thiếu cũng không tin tưởng sao? Anh lo anh ấy sẽ làm gì Viên Tĩnh sao?”





Cô ta dốc hết mình ra khuyên: “Yên tâm đi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho Viên Tĩnh như vậy anh yên tâm rồi chứ?”





Hoàng Đông Cường tức đến mức sắp hộc máu ra đến nơi rồi, ngay cả một câu cũng không nói lên lời.





“Thông minh, thông minh, thôi thích những người phụ nữ: thông minh.”





Trần Lệ Dương cười lớn một tiếng, vỗ Dương Thiên Thiên một cái: “Người đẹp, em cũng đi cùng đi.”





Ánh mắt Dương Thiên Thiên sáng lên: “Cảm ơn Trần thiếu, có thể cùng Trần thiếu uống rượu đó là vinh hạnh của em.”





Trần Lệ Dương ôm Viên Tĩnh và Trần Thiên Thiên vào trong ngực, lại còn hôn lên mặt hai người một cái: “Đêm nay có thể khiến cho tôi vui vẻ thì chiếc Ferrari ở ngoài kia sẽ là của hai cưng.”





“Còn có ngày mai tới công ty dược Bá Vương làm, tôi sẽ để hai em làm thư ký theo bên mình, lương tháng 20 vạn.”





Nghe được những lời này, sắc mặt Viên Tĩnh và Trần Thiên Thiên càng thêm quyến rũ: “Chúng em nghe hết theo Trần thiếu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.