Chương 1638:
“Diệp Phi, mặc dù mày đủ năng lực, cũng đủ mạnh, nhưng điều này không có nghĩa là mày có thế hô hào với Hẻm Ô Y7 Cụ ngoại cười lạnh một tiếng: “Người ta có đến hàng nghìn, hàng vạn sát thủ, cho dù từng cá nhân họ không mạnh bằng mày như khi họ tập hợp lại thành biển người thì cũng đủ dẫm chết mày”
“Tao đề nghị rằng mày vẫn nên thấy đủ đi, cố gắng đề phòng, biết đâu mày có có thể sống thêm vài năm nữa.”
“Chủ động tấn công sẽ chỉ khiến mày đến gần cái chết nhanh hơn thôi”
“Trong Hẻm Ô Y ngoài Thập Nhị Cầm Tinh ra thì còn có Tứ Đại Kim Cương, Tả Hữu Hộ Pháp, môn chủ đương nhiệm, cho dù mày cố gắng cả đời này cũng không thể thắng nổi bọn họ đâu”
Cụ ngoại liếc mắt nhìn Diệp Phi một cái: “Mày cũng đừng cho là không công bằng nữa, thói đời là vậy, trên đời này làm gì có công bằng bao giờ?”
“Cám ơn cụ ngoại dạy dỗ”
Diệp Phi ghi nhớ cơ cấu của Hẻm Ô Y trong lòng, sau đó lại ôn hòa nhìn về phía cụ ngoại nói: “Tôi cũng biết hiện tại tôi thế đơn lực bạc, muốn đối phó với Hẻm Ô Y thâm căn cố đế là chuyện vô cùng khó khăn, nhưng ít nhất cũng phải cho tôi giấy dụa đúng không?”
“Hơn nữa, mượn con dao Hẻm Ô Y này giết tôi thì đối với các người cũng rất có lợi”
“Ít nhất thì có thể trả thù cho các người”
“Chẳng lẽ trong lòng các người muốn tôi sống lâu trăm tuổi, phú quý một đời sao?”
Diệp Phi cười lớn và đưa cho cụ ngoại một bát lẩu gà.
“Đương nhiên là tao hy vọng mày chết, nhưng tôi cũng không muốn nói những việc liên quan đến Hẻm Ô Y cho mày nghe”
Cụ ngoại lấy canh gà làm ẩm cổ họng: “Tao là người sắp chết, tại sao tao lại phải nói cho mày biết bí mật của Hẻm Ô Y để có lợi cho mày chứ?”
Canh gà vừa uống vào miệng vừa thanh mát vừa thơm ngon, khiến người ta cảm nhận được cái hay của món ăn và cũng khiến cụ ngoại lưu luyến cuộc sống này.
“Có rất nhiều chỗ tốt cho bà, không chỉ có thể ăn một bữa cơm ngon, còn có thể chết toàn thây”
Diệp Phi đưa cho vợ chồng Thẩm Bảo Đông một bát lẩu gà thơm phức: “Tôi thậm chí có thế chôn các người ở nghĩa trang của nhà họ Thấm”
‘Vẻ mặt cụ ngoại hơi giật mình, hiển nhiên là chuyện này khá hấp dẫn, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn lắc đầu: “Chết thì cũng đã chết rồi, chôn ở đâu mà chẳng phải là chôn chứ?”
Cụ bà hờ hững trêu tức: “Hơn nữa tôi cũng đã chết, ai quan tâm đến những chuyện sau khi chết chứ?”
“Nếu đã không quan tâm chuyện của người chết, vậy thì cũng phải quan tâm đến tính mạng của người sống nhỉ?”
Diệp Phi dường như đang mong đợi phản ứng của cụ ngoại, anh đưa tay ra để Thẩm Đông Tinh đặt vào lòng bàn tay bốn chiếc vé tàu, sau đó đặt chúng trước mặt bà cụ, nói từng chữ một: “Nể mặt dòng máu nhà họ Thẩm trên người của mẹ tôi, cũng là vì lưu lại cho cụ ngoại một người hương khói nên tôi chỉ đem ba người các người đi”
“Du thuyền sẽ cập bến để kiểm tra trong một giờ nữa., bà có muốn tôi tìm người đang giữu tấm vé thứ tư không?”
Ngón tay Diệp Phi chỉ vào một tấm vé tàu: “Một vé là một tỷ, tấm vé này chắc hắn là để giữ lại tính mạng của Thẩm Tư Thành đúng không?
Khuôn mặt của cụ ngoại lập tức thay đổi khi nghe điều này: “Diệp Phi, làm người đừng đuổi tận giết tuyệt”
Thân thể của vợ chồng Thẩm Bảo Đông cũng chấn động, đôi đũa trong tay họ cũng leng keng rơi xuống đất Họ không ngờ rằng Diệp Phi vẫn chưa quên sự tồn tại của Thẩm Tư Thành.
“Cụ ngoại, vừa rồi bà nóng lòng muốn chết, chỉ có điều bà chỉ mong chết sớm, để dùng cái chết để che đậy sự tồn tại của Thẩm Tư Thành đúng không?”
Diệp Phi nói ra suy nghĩ của cụ ngoại: “Thật không may, con cháu dòng chính duy nhất của nhà họ Thẩm đã nằm trong danh sách đen của tôi từ lâu rồi”