Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1644



Chương 1644:

Những người phụ nữ mặc váy ngắn hiên ngang lẫm liệt: “Mọi người đều có trách nhiệm chống lại bạo lực và duy trì trật tự pháp luật: “Bảo vệ tên trộm, tấn công người mất cửa, đây chính là cách các người dùng để để duy trì pháp luật kỷ cương sao?”

Diệp Phi đẩy người phụ nữ mặc váy ngắn sang một bên rồi quát lên: “Tránh xa tôi ra một chút, tôi không thích những người có bệnh giang mai đến gần tôi”

Bệnh giang mai?

Khoang máy bay im ảng trở lại, hàng chục người theo bản năng tránh xa cô gái váy ngắn.

Người thanh niên da đen cũng nhảy xa hai bước.

Người phụ nữ mặc váy ngắn bực tức quát lớn: “Anh nói ai mắc bệnh giang mai?”

“Da có một số lượng lớn các sẩn nhỏ với đường kính từ 2 đến 5 mm, mà nó cũng dần trở nên cứng, đầu có màu hồng”

Diệp Phi không chút khách khí đả kích: “Nối hạch và da đầu có vảy lốm đốm, đây không phải là giai đoạn hai của bệnh giang mai?”

Sau khi nghe những lời đó, mọi người lại cùng nhau lùi lại và tránh xa người phụ nữ mặc váy ngắn.

“Anh nói bậy….”

Người phụ nữ mặc váy ngắn hét lên rồi quay lưng bỏ chạy…

Người đàn ông đeo kính không nhìn nổi sự hung hãng kiêu ngạo của Diệp Phi: “Người trẻ tuổi, anh thật quá đáng, ở trước mặt mọi người làm xấu hổ con gái nhà người ta, anh..”

“Câm miệng đi, mắt kính”

Diệp Phi không cho đối phương chút mặt mũi nào: “Các người điên đảo thị phi thì tính là thứ gì chứ?”

“Ta ghét nhất cái hàng đạo đức giả của các người, anh đừng trách tôi nói cho mọi người biết anh chính là gay…”

“Hơn nữa bởi vì anh bất lực, nên anh chỉ có thể đóng vai trò là thụ…”

Chỉ vì anh không phải là người địa phương nên những người này muốn chống đối anh, Diệp Phi đương nhiên sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt.

“Anh…”

Đôi mắt của người đàn ông bừng bừng lửa giận: “Vô lý, quá vô lý”

Mặc dù trong lòng anh ta bực bội nhưng cũng không dám đối đầu với Diệp Phi, bởi vì Diệp Phi đã nói trúng tim đen của anh ta, anh ta thật sự bị bất lực…

Chỉ là anh ta cũng không bỏ qua, chỉ oán hận mà nhìn Diệp Phi “Thăng nhãi, chờ đó, tôi Lục Khôn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy..”

Tám giờ sáng, chuyến bay hạ cánh xuống sân bay Cảng Thành.

VI xảy ra hỏa hoạn ở sân bay nên Diệp Phi phải đợi nửa tiếng nữa mới có thế xuống máy bay.

Có lẽ vì đợi quá lâu nên mọi người vội vã chen nhau lên xe đưa đón, người đàn ông đeo kính cận cũng xông lên phía trước, ngồi vào trong xe đầu Người thanh niên da đen cũng đang cầm điện thoại di động nói chuyện ào ào, khóe mắt vẫn hung ác liếc nhìn Diệp Phi, như thể anh ta định gọi người đến đánh Diệp Phi.

Năm phút sau, xe đưa đón đến gần máy bay, Diệp Phi lên xe đi làm thủ tục nhập cảnh.

“Đứng lại!”

Hàng trăm hành khách lần lượt kiểm tra, gần một trăm người nhanh chóng được cho đi qua, nhưng khi đến lượt Diệp Phi thì anh lại một nữ nhân viên chặn lại Sau đó họ lại mời Diệp Phi sang bàn bên cạnh để kiểm tra thêm.

Diệp Phi liếc nhìn thẻ nhân viên của người nhân viên nữ kia, tên cô ta chính alf Tư Đồ Linh.

Nhiều hành khách dùng ánh mắt khinh thường và soi mói liếc nhìn Diệp Phi, dù sao thì chỉ những người có vấn đề mới bị nhân viên xuất nhập cảnh chặn lại để kiểm tra chỉ tiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.