Chương 168:
Trần Lệ Dương cắn răng đứng lên, trong ánh mắt tràn đầy thù hận thấp giọng nói: “Ngay cả người nhà mày cũng sẽ không được yên đâu.”
“Xoẹt…” Cơ thể Diệp Phi xoay một cái, ánh mắt lạnh lẽo…
Danh sách tử vong đã được ấn định lên người Trần Lệ Dương.
Đám người Trần Lệ Dương rất nhanh liền chật vật rời đi, Vẻ mặt của Viên Tĩnh với Trần Thiên Thiên tràn đầy ai oán, đè bẹp Diệp Phi sao lại khó như vậy chứ?
Nhà hàng rất nhanh liền khôi phục lại sự yên tĩnh của nó, Hoàng Chấn Đông đi tới bên cạnh Diệp Phi nói: “Chú em, Trần Lệ Dương là một con chó điên, vì một người đàn bà mà cắn Tiền Thắng Hỏa mười năm, bị cậu ta ghi thù rất phiền phức.”
“Hay là đã làm thì phải làm cho xong…” Anh ta làm một động tác cắt yết hầu.
Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Không cần đâu để tôi tự giải quyết.”
Không phải là anh không muốn Hoàng Chấn Đông nhỏ cỏ tận gốc, chỉ là cảm thấy Hoàng Chấn Đông vẫn còn một đống việc ra làm phiền anh ta như vậy cũng không được.
“Được, vậy cậu tự sắp xếp đi.”
Hoàng Chắn Đông vô cùng có lòng tin về Diệp Phi: “Nếu như cần giúp đỡ thì cứ việc nói một tiếng, là anh em anh sẽ không chùn bước.”
Có điều anh ta vẫn nên để cho vài tên thủ hạ theo dõi sát sao Tràn Lệ Dương, để tránh chó điên cắn người.
Cách đó không xa Hàn Nam Hoa nghe vậy thì nhìn Diệp Phi vài cái, ngoài trừ Đỗ Thiên Hỗ ra ông ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Chấn Đông vì người khác mà đối xử thật lòng như vậy.
Điều này lại càng khiến cho ông ta càng thêm nể trọng Diệp Phi hơn.
Sau khi Hàn Chấn Đông cùng Diệp Phi với Hàn Nam Hoa nói chuyện vài câu xong thì lại vội vã rời đi, có thể nhìn ra được đêm nay sợ rằng sẽ lại có rất nhiều động thái lớn đây…
Sau khi nhóm Hoàng Chấn Đông rời đi, Diệp Phi liền đi tới trước mặt Hàn Nam Hoa cười nói: “Hàn lão, tối nay cảm ơn ông nhiều lắm.”
Anh cười nói cảm ơn: “Nếu như không có ông thì đêm nay tôi sợ rằng sẽ gặp phải không ít phiền phức.”
“Cảm ơn tôi làm gì?”
Hàn Nam Hoa ha ha cười lớn: “Trước tiên không nói đến chuyện cậu đã có ân cứu mạng với tôi, coi như đêm nay tôi không xuất hiện thì người chịu khổ cũng sẽ không phải là Diệp Phi cậu.”
*Tôi đơn thuần cũng chỉ là thêm gắm thêm hoa mà thôi.”
Ánh mắt nhìn người của lão trước nay đều rất tốt, nếu như chuyện ban nãy mà Diệp Phi cũng không ứng phó được vậy thì Hoàng Chấn Đông làm sao có thể cung kính lễ độ với Diệp Phi được cơ chứ?
Hàn Nguyệt ngẳng mặt lên lôi kéo y phục Diệp Phi: “Tôi, tôi, tôi, anh phải cảm ơn tôi, ban nãy là tôi dùng phi đao cứu anh.”
“Được, cảm ơn cô.”
Diệp Phi cười cười: “Kỳ nghỉ nửa tháng của cô sao rồi…”
“Vương bát đản…” Hàn Nguyệt lầm bằm một câu: “Tôi còn cho rằng anh đã quên mắt tiền đánh cuộc của chúng ta rồi nữa chứ.”
“Nằm mơ.”
Diệp Phi thiếu chút nữa đã đụng trúng người đẹp, sau đó nhìn Hàn Nam Hoa cười nói: “Hàn lão, cơ thể gần đây có gì khác thường không?”
“Nhờ có bàn tay hồi xuân của cậu mà cơ thể tôi chuyển biến ngày càng khỏe lên rồi, mọi thứ trên cơ bản thì đều bình thường.”
Nhắc tới bệnh tình của mình sắc mặt của Hàn Nam Hoa trở nên vui hắn lên: “Thấp khớp với sỏi thận trước đây cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Bệnh cũ của Hàn Nguyệt cũng đã khỏi.”
*Tôi vẫn luôn muốn mời cậu tới làm bữa cơm, báo đáp thật tốt ân tình của cậu đối với ông cháu tôi.”
“Nghe cháu Tống nói cậu đang bận sửa sang lại phòng bệnh nên tôi cũng không tới quấy rày, đợi khi cậu khai trương thì tới cổ vũ.”
“Không nghĩ tới đêm nay lại gặp mặt ở đây, có điều cơ thể có phải là tốt hay không thì vẫn phải để Diệp Phi bắt mạch mới biết được.”
Trong lúc nói chuyện, Hàn Nam Hoa duỗi tay ra đưa cho Diệp Phi: “Cậu nói tốt mới là tốt thật.”
Ánh mắt của Hàn Nguyệt nhiều thêm một tia ôn nhu, mặc dù cô hận đến nghiến răng nghiền lợi vụ tiền cược thế nhưng không thể không thừa nhận rằng y thuật của Diệp Phi quả thực là hơn người.