Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1713



Chương 1713:

Nhóm bác sĩ Phùng muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

“Ti tỉ ti.” Ngay lúc này đây, thiết bị theo dõi đột nhiên phát ra tiếng báo động chói tai Nhóm người Đường Ngôn Khê không ngừng kinh hãi, đồng thời hướng về phía bà Đường. Nổi giận đùng đùng.

Chỉ thấy bà Đường hồi nãy tình hình còn vẫn ổn định, mà giờ phút này như bị đâm ngàn thanh lửa, cơ thể không kiểm soát được run lên cầm cập.

Huyết áp tụt xuống. Nhịp tim giảm đi. Các loại chỉ số đang bên bờ sụt giảm.

“Suy thận cấp tính!”

Bác sĩ Phùng thét lên: “Mau cấp cứu…”

Đúng thật là suy thận? Làm sao lại có thể?

Đường Ngôn Khê thân thể phát run, ngã khuyu xuống đất.

“Đứng lại!”

Diệp Phi vừa bước ra từ cửa phòng bệnh viện, thì có vài vệ sĩ áo đen từ phía sau chạy tới.

Sau đó bọn họ soạt một tiếng vây quanh Diệp Phi.

Một người đàn ông đầu húi cua nhìn về phía Diệp Phi: “Diệp huynh đệ, tôi là là vệ sĩ của ngài Hàn, Hàn Tiểu Long”

“Tình hình bệnh nhân đang chuyển biến nguy kich, bác sĩ Phùng bọn họ khó mà cứu chữa, ngài Hàn hi vọng cậu đi cứu người”

Mặc dù anh ta la hét lên muốn Diệp Phi đi cứu người, nhưng không thể tỏ ra thái độ coi thường được, dường như đây là cơ hội hiếm có của Diệp Phi.

“Cứu người?”

“Tôi bị các người đuổi ra ngoài, còn cứu người gì nữa chứ?”

Diệp Phi từ chối thắng thừng: “Hơn nữa một người bác sĩ chân trần như tôi, thì làm sao có thể so sánh với bác sĩ Hồng Kông các người được?”

“Các người tự cứu là được rồi, hoặc là tiêm thêm hai liều Xuân Hiểu”

Thể diện của Viên Thanh Y đã bị hạ thấp, Diệp Phi sẽ không để bọn họ được đẹp mặt.

“Ngài Diệp, cậu cứ thế này làm chúng tôi khó xử rồi “Chúng tôi khó xử, cậu cũng sẽ khó xử.”

Hàn Tiểu Long giọng lạnh nhạt nói: “Với lại đây là thỉnh cầu của ngài Hàn, hi vọng cậu có thể biết thân biết phận”

Lông mày Hàn Tiểu Long nhíu lại, anh ta đã cho bi mà tại sao Diệp Phi lại không giác ngộ như vậy?

“Ngài Hàn yêu cầu, vậy thì sao nào?”

là ngài Hàn yêu cầu, Diệp Phi không tỏ rõ ý kiến gì mà cười một cái: “Hản có tiền có thế, thì muốn tôi phải nể mặt sao?”

“Đó là lẽ đương nhiên!”

Hàn Tiểu Long ánh mắt lạnh nhạt nhìn Diệp Phi: “Dù cậu không được nhiều người yêu quý, chắc hẳn cậu cũng cảm thấy vinh hạnh”

“Vì có thế nhận được sự ưu ái của ngài Hàn, là phúc phận tám đời của cậu đấy “Cậu cũng đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt”

Anh ta khinh thường nhìn Diệp Phi: “Cũng không cần thiết ra vẻ ta đây: Trong mắt của anh ta xem ra Diệp Phí chẳng qua là treo giá mà thôi, anh ta cũng chưa từng thấy người bác sĩ nào mà không cúi đầu trước quyền lực và tiền bạc.

Với lại một khi nhận được sự xem trọng của ngài Hàn, cả đời này của Diệp Phi dù có bị đánh gãy chân thì cũng có cơm ngon áo đẹp.

“Cút”

Diệp Phí không chút khách khí nói: “Đừng cản trở tôi đi ăn cơm trưa”

“Này, cậu cứ cố chấp thế này, vậy tôi chỉ đành động thủ”

Hàn Tiểu Long lộ ra ánh mắt sắc bén: “Hiện tại người bệnh đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, cậu bây giờ đúng là không có đạo đức nghề nghiệp, cũng không xứng để bọn tôi tôn trọng”

Sau khi nói xong, anh ta vung tay lên Mấy tên Vệ Sĩ ngay lập tức xông tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.