Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1720



Chương 1720:

Hàn Hướng Bắc tỏ vẻ đau lòng đồng thời cũng thể hiện ra sự khoan dung rộng lượng, giống như không để bụng đến những gì Diệp Phi suy đoán về ông ta “Bảo tôi đến tập đoàn Sinh Mệnh làm cũng không phải vì yêu thích tôi, coi trọng tôi”

Diệp Phi đặt ly cafe xuống rồi đứng lên, còn tiện tay lấy môt nắm tiền.

“Mà là vì muốn ràng buộc tôi, trói chặt tôi, hủy hoại tôi”

“Với tôi, muốn lấy tiền bạc chặn họng tôi chỉ là kế sách tạm thời mà thôi”

“Một ngày nào đó, tôi tiêu hết sạch tiền rồi, hoặc là uống nhiều rồi, đố kị tập đoàn Sinh Mệnh kiếm nhiều tiền thì có thể tôi sẽ nói ra chuyện về Xuân Hiểu”

“Đổi lại là người khác tiết lộ bí mật thì cũng không cần lo, nhưng tôi lại là một bác sĩ có trình độ y học cao siêu, có thể nghiên cứu ra thuốc Phá Hiểu để tự chứng minh”

“Cho nên muốn gọi tôi vào tập đoàn Sinh Mệnh để ngăn chặn mọi sơ hở, Cho dù sau này tôi có tiết lộ, hoặc là thể hiện tài năng y học đưa ra được thuốc Phá Hiểu thì cũng có thể tuyên bố với bên ngoài rằng trình độ y học của Diệp Phi đều đến từ tập đoàn Sinh Mệnh, chỉ ra Xuân Hiểu có thiếu sót là muốn báo thù công ty, có thể nghiên cứu ra thuốc Phá Hiểu cũng là ăn cắp”

“Đến lúc đó tôi không chỉ không còn mặt mũi nào xuất hiện mà bao nhiêu tiền bạc từng nuốt vào rồi đều phải nhả ra, lại càng có khả năng bị báo cảnh sát tống vào tù ngồi”

“Đương nhiên, muốn tuyển tôi vào cũng là do còn một nguyên nhân nữa, đó chính là trình độ y học của tôi tạm được, dù sao thì cũng đã cứu được bà chủ Đường và nghiên cứu ra thuốc Phá Hiểu mà”

“Xác suất lấy được những thứ có giá trị trên người tôi là rất lớn”

Diệp Phi đi qua người Hàn Hướng Bắc đến trước giá đặt kính viễn vọng rồi đặt một tờ đô la Mỹ lên phía trước.

“Không thể nói tiền cao quý hay bẩn thỉu, nhưng bàn tay dùng nó lại có sạch và bẩn…”

“Tay của ông Hàn quá bẩn, cho nên tôi không thể nhận tiền này được”

Hàn Hướng Bắc nghe thấy thế bèn tức giận, ông ta đập tay xuống bàn trà rồi quát: “Diệp Phi, cậu khiến tôi thất vọng quái”

“Có bao nhiêu người muốn gia nhập tập đoàn Sinh Mệnh, muốn lấy lòng tôi dựa hơi tôi đều không được, giờ tôi cho cậu cơ hội, cậu không biết quý trọng thì thôi còn vu oan cho tôi. Cậu không cảm thấy như thế rất ngu ngốc, rất quá đáng ư?”

Người phụ nữ xinh đẹp và mấy vệ sĩ cũng nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt lạnh lão, đều cảm thấy Diệp Phi không biết tốt xấu.

“Nếu tôi suy đoán ác ý về ông Hàn…”

Diệp Phi không khoan nhượng: “Vậy bây giờ lập tức gọi phóng viên đến tổ chức họp báo, nói sự thật về tác dụng phụ của Xuân Hiểu”

“Chỉ cần thật sự cầu thị nhận lỗi, tôi có thể tặng không phương thuốc Phá Hiếu, bù đắp tử tế cho người mắc bệnh”

“Không biết ông Hàn có dám đứng ra gánh vác không?”

Diệp Phi hừ lạnh: “Nếu đến sai lầm của bản thân mà cũng không thể gánh vác, vậy cũng đừng trách tôi suy đoán”

Hàn Hướng Bắc vẫn tỏ ra hùng hổ: “Tôi làm việc thế nào không cần cậu chỉ tay năm ngón!”

“Thấy chưa, cho cơ hội tự chứng minh trong sạch rồi vả mặt tôi mà còn không cần cơ mà”

Diệp Phi nhận ra sự nhẫn nại của Hàn Hướng Bắc đã đến giới hạn nhưng vẫn đả kích không chút nể nang.

“Nếu ông cứ muốn giữ thể diện và lợi ích của công ty, tôi cũng sẽ không ép, lại càng không tiết lộ chuyện này ra. Tôi sẽ giống ông, làm một người làm ăn chân chính trên thương trường”

Hàn Hướng Bắc trầm giọng: “Cậu nói thế là có ý gì?”

“Trong tay tôi vẫn còn mười viên Phá Hiểu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.