Chương 1743:
“Diệp Phi cũng nói rằng tôi có thể không đưa chín tỷ”
Hàn Hướng Bắc lạnh lùng nói: “Với điều kiện nhà họ Hàn phải đưa mẹ Tử.
Thất trở về nghĩa tran: “Chắc chứ?”
Tổng giám đốc Hàn nhẹ nhàng vãy .Jessica lái xe.
Chiếc xe rời đi và lái về phía Tòa nhà tập đoàn Thiên Mệnh.
“Đón người phụ nữ đó trở lại?” Dương Mạn Lệ lộ ra ánh mắt lạnh lùng: “Chuyện này làm sao có thể, huống chỉ là chín tỷ, dù là chín mươi tỷ, tôi sẽ không để cho bà ta trở về”
“Tôi biết, nên tôi đã từ chối” Hàn Hướng Bắc nhìn về cơn mưa phía trước, trong mắt hiện lên một tia sáng: “Tôi biết chúng ta đều không hài lòng về vấn đề này, nhưng bây giờ chúng ta không thể hành động hấp tấp, phải đợi đến khi giám đốc Lưu và những người khác hồi phục trước đ㔓
“Ngày hôm nạy tôi đã cho Diệp Phi thêm một tỷ nữa, chỉ để tạm thời giữ chúng nó lại”
“Đừng lo, tôi chắc chân sẽ lấy lại được số tiền của Diệp Phi” Ông ta nhẹ nhàng an ủi vợ: “Không ai có thể bắt nạt được bà đâu”
“Được rồi, tôi nghe ông”
Dương Mạn Lệ gật đầu, lấy điện thoại ra, nói: “Nhưng, bất kế chúng ta có động tới cậu ta hay không, tôi cũng phải nói chuyện với Long Thiên Ngạo”’ Bà ta lại ngửi thấy mùi hoa oải hương thơm lừng, sau đó bà ta định lấy điện thoại ra gọi điện. Lúc này, bà ta đột nhiên hét lên một tiếng, hai tay ôm đầu gào thét: “Đau, đau, đau quá”
Dương Mạn Lệ lăn qua lăn lại trên mặt đất, đau đến mức dung đầu đập lien tục vào cửa xe.
Cửa kính xe rung dữ dội, làm kinh động đến những tên bảo vệ như Lâm Đại Địch.
Mạn Lệ, cô làm sao vậy?
Jessica dẫm phanh xe lại đúng lúc, Hàn Hướng Bắc ôm lấy Dương Mạn Lệ hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Tuy hắn có vài người vợ lớn vợ bé, cùng với Dương Mạn Lệ vô cùng cứng đầu,nhưng Hàn Hướng Bắc đối với cô vẫn say mê.
Băng không thì cũng sẽ không vì cô mà làm tổn thương Hàn Tử Thất Vì vậy khi nhìn thấy cô tự đập đầu như vậy, Hàn Hướng Bắc trong thâm tâm thầm nói: Đừng đập nữa, đừng đập nữa, như vậy sẽ bị thương.
Trán của Dương Mạn Lệ đã trở nên sung đỏ.
Đau quá, đau quá, đau đầu muốn chết.
Dương Mạn Lệ gắt gao bám vào Hàn Hướng Bắc, áp sát đầu mình vào cửa ra sức gạt ra: Con côn trùng kia giống như lại đang di chuyển!
Sau câu nói ấy, Dương Mạn Lệ vô cùng sợ hãi, cô đã đánh mất đi quá khứ huy hoàng của bản thân.
Điều này sao có thể?
Hàn Hướng Bắc ôm cô quát: Tiến sĩ Ruth không phải đã nói con bọ đang ngủ sao?
Ngoại trừ sự tăng trưởng của cơ thể, sẽ không còn tác dụng phụ nào khác?
Làm sao mà con côn trùng ấy có thể hoạt động được?
Ông ta còn bổ sung thêm một câu: Cậu không nên tranh cãi nữa không lại có xích mích, ngoại lực càng lớn, nó sẽ càng hưng phấn, càng làm tổn thương đến vật chủ.
Tôi không biết, tôi không biết Dương Mạn Lệ cắn môi đến chảy máu: cả người từ đầu tới chân đều đau đớn.
Sau khi nói xong, cô lại kêu thảm một tiếng, đầu lại đập vào cửa xe, giống như dùng cách đó để giảm đi đau đớn.
Đừng đụng vào nữa!
Hàn Hướng Bắc ôm chặt người phụ nữ, đỡ lấy thân thể cô, trực tiếp đánh ngất xỉu.
Ngạy tập tức đi đến tập đoàn Sinh Mệnh Liên hệ tiến sĩ Ruth đến xem bệnh tình, mặc kệ cô ta có đang bận công việc gì hay không, trước hết là phải xuất hiện ở đây!