Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1796



Chương 1796:

‘Sau khi tống cổ được Dương Thịnh Vân và trực tiếp ngồi vững vàng vào vị trí tổng giám đốc, thì Diệp Phi cũng sẽ không can thiệt nữa , cảm thấy có gì Hàn Tử Thất đã chính thức có tiếng nói ở tập đoàn Sinh Mệnh này, yên vị ngồi trong phòng làm việc, trong khi Diệp Phi đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa của phòng tổng giám đốc. Anh ấy vẫn đang cân nhắc kế hoạch tiếp theo của mình.

“Đinh.”

Hoàng hôn buông xuống, Hàn Tử Thất cũng hoàn thành công việc của mình. Diệp Phi cũng yêu cầu Nam Cung Yến lái xe đến cửa.

Diệp Phí cùng với Hàn Tử Thất xuống lầu.

“Xin lỗi, vui lòng chờ một chút”

Khi hai người đi qua đại sảnh của toà nhà, một cô gái mặc bộ trang phục màu trắng mạnh mẽ bước đến.

Cô gái mặc áo trắng vô cùng xinh đẹp, nhưng trông biểu có vẻ lạnh lùng, cảm giác không dễ thân cận. Sau lưng còn cài một thanh kiếm dài, trên tay cầm một hộp thuỷ tinh trong suốt. Trong hộp có một con chuột bạch đang năm thoi thóp.

Diệp Phi kéo Hàn Tử Thất ra phía sau, mở miệng: “Cô là ai?”

Cô gái mặc đồ trắng nhìn Diệp Phi chảm chảm để xác nhận: “Anh có phải là Diệp Phi không?”

“Đúng!” Diệp Phi cũng không hề né tránh: ‘Cô là ai2”

“Tôi là ai không quan trọng” Cô ta lạnh giọng nói: “Điều quan trọng là, bây giờ anh có bốn mươi tám giờ để cứu con chuột bị nhiễm độc này” Nói xong bồng nhét chiếc hộp thuỷ tinh vào tại Diệp Phi.

Hàn Tử Thất sắc mặt lạnh lùng: “Tại sao Diệp Phi lại phải cứu con chuột này?”

Diệp Phi nói đùa: “Nếu không cứu được thì sao?”

Cô gái mặc áo trắng chỉ vào chiếc hộp thuỷ tỉnh: “Nó sống thì anh sống, nó chết thì anh cũng phải chết.”

“Cô ấy là ai? Dám ra lệnh anh khám cho con chuột?”

“Cô ấy có quyền gì và có tư cách gì để ra lệnh cho anh như thế này?”

“Ai biết trong con chuột này đang giấu cái gì?”

“Thôi chúng ta cứ đem nó đi hỏa táng đi!”

Nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ mặc áo trắng rời đi, Hàn Tử Thất rất tức giận, hận không thể cho nhân viên bảo vệ chặn cô ta lại và đánh cho cô ta một trận nhừ đòn.

Dám ầm ï với Diệp Phi mà lúc nào cô ấy cũng xem như bảo bối, Hàn Tử Thất nhìn vậy thì thấy rất không thoải mái “Một chuyện nhỏ mà thôi, không cần để trong lòng”

Diệp Phi đưa tay ngăn Hàn Tử Thất để cô ta đi, sau đó kéo cô ấy ra ngoài, lên xe.

“Con chuột này bị nhiễm độc và đang trong tình trạng nguy kịch. Nó chỉ còn sống được 48 giờ nữa thôi”

“Nếu chúng ta không cứu nó thì nó sẽ chết”

“Đáng yêu quá, nếu chết thế này thì thật đáng tiếc”

Diệp Phi nhìn con chuột nhỏ trong hộp thủy tinh, vẻ mặt đầy suy tư. Chất độc trong con chuột này và chất độc của Long Thiên Ngạo y hệt nhau.

Hàn Tử Thất cũng là một người tốt bụng, nhìn con chuột nhỏ sắp chết cũng không đành lòng. Nhưng nghĩ đến thái độ của người phụ nữ áo trắng, cô lại nhếch miệng.

“Anh có thể chữa được cho con chuột nhỏ này, nhưng không thể trả lại cho người phụ nữ kia”

“Cô ta nhìn kiêu ngạo như vậy, cũng không giống người sẽ bỏ thời gian chăm sóc cho thú cưng”

Cô ấy nói thêm: “Dù có đòi lấy lại thì cũng phải bắt cô ta trả từ ba đến năm trăm vạn”

Nếu nâng giá trị của con chuột nhỏ cao hơn một chút, chủ nhân của nó sẽ cưng chiều nó nhiều hơn.

“Hiểu rồi”

Diệp Phi thản nhiên cười: “Anh có biện pháp, em yên tâm xử lý chuyện của em đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.