Chương 1801:
“Cái gì? Anh không bị trúng độc mê sao?”
Thấy Diệp Phi khôi phục lý trí, còn xé bỏ hợp đồng, Dương Mạn Lệ giật nảy mình.
Đây là thuốc mê Quan Âm Túy vô cùng đắt, nếu mục tiêu trúng phải thì rất khó để có thể trốn thoát.
Không ngờ là sau khi bà dùng lượng thuốc gấp ba lần, Diệp Phi vẫn không có chuyện gì.
“Tôi là bác sĩ, lại là bác sĩ hàng đầu. Chỉ là Quan Âm Túy tâm thường này thôi, đối với tôi là vô dụng”
Diệp Phi ném bản hợp đồng rách nát xuống đất: “Từ lâu tôi đã biết rằng trên đời này không có gì là miễn phí cả. Bà bông nhiên tỏ ra ân cần với tôi, tô đương nhiên đã sớm đề phòng bà. Chỉ là tôi đã đánh giá thấp sự hèn hạ của bà, tôi vốn tưởng rằng bà chỉ sẽ đối phó với tôi thôi, không ngờ ngay cả Tử Thất Bà cũng dám ra tay với cô ấy”
Giọng nói của anh ấy tràn đầy sự chết chóc: “Bà và Hàn Tương Bắc thật sự làm tôi thất vọng”
“Diệp Phi, đã sắp chết, còn dám làm càn?”
Dương Mạn Lệ đã mất đi sự quyến rũ lúc nấy, bà rút súng ra nhắm về phía Diệp Phi “Để anh phách lối lâu như vậy, đã đến lúc phải chấm dứt rồi”
Gần như cùng lúc đó, cửa phòng bị bật tung, mười mấy người đàn ông mặc.
đồ đen vây quanh Diệp Phi. Ngoài ra còn có ba người cầm súng, lùi lại hai bước để bảo vệ Dương Mạn Lệ.
“Diệp Phi, anh chấp nhận đầu hàng đi, sau đó chuyển hai mươi phần trăm cổ phần cho tôi”
Dương Mạn Lệ nhìn chäm chăm vào Diệp Phi, quát lớn: ‘Nếu không, hôm nay anh chết chắc rồi”
Diệp Phi cười nhạt một tiếng: “Bà cho rằng bọn họ có thể hạ được tôi sao?”
“Diệp Phi, tôi biết anh lợi hại, ngay cả Tịch Diệt sư thái cũng không đánh thắng được anh”
Dương Mạn Lệ lùi lại một bước: “Nhưng tôi biết rõ hơn, rằng cho dù anh có mạnh mẽ đến đâu, anh vẫn chỉ là một thân thể bảng xương bảng thịt mà thôi”
“Hôm nay, có mười hai hoàng cảnh cao thủ vây bắt anh, bên cạnh tôi còn có ba Thần thương thủ. Anh nghĩ anh có thể đánh bại được họ hay sao?”
Gương mặt xinh đẹp của bà hiện lên nụ cười đắc ý, dù anh có giỏi đến đâu đi nữa, thì cũng không thế có khả năng đỡ đạn được.
“Chỉ là sâu bọ mà thôi” Diệp Phi rốt cuộc cũng bình thản lên tiếng, thân hình khẽ động, trong nháy mắt lập tức lao thẳng về phía đám người Dương Mạn Lệ Mười hai vệ sĩ mặc đồ đen cũng không nói tiếng nào, cầm dao găm bao.
vây Diệp Phi vây giết anh.
“Bùm bùm bùm.”
Diệp Phi cũng không hề nương tay mà lao tới, liên tục tung ra những cú đấm. Tốc độ của anh ấy vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Mười hai hoàng cảnh cao thủ thậm chí còn không chạm được vào ống tay áo của Diệp Phi, đã bị anh ấy đâm một cú ngã xuống đất “Làm sao có thể!”
Dương Mạn Lệ không thể tin được, những vệ sĩ này đều là tinh nhuệ mà nhà họ Dương đã bồi dưỡng mấy chục năm, mỗi người đều có khả năng tự thân hành động, trấn áp một phương.
Những cao thủ như vậy mà lại không thể đỡ được một đòn của Diệp Phi.
Đây là cấp độ võ thuật cao cỡ nào chứ?
“Bắn!”
Dương Mạn Lệ điều chỉnh chiến lược của mình cho hợp với tình hình, không để ý phòng bệnh nhỏ hẹp mà dứt khoát ra lệnh bắn.
Một người đàn ông trọc đầu không do dự bản một phát.
“Đoàng ..”
Gần như ngay khi tiếng súng vang lên, từ nơi Diệp Phi đang đứng bỗng nổ tung, bốc khói bụi mịt mù. Trên tường bỗng xuất hiện một lỗ hổng.