Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 183



Chương 183:

 

“Xoẹt..” Diệp Phi lầy ngân châm ra, đâm trên người Hoàng Đông Cường, sau đó viết cho anh ta một đơn thuốc: ” Tôi đã châm cứu cho anh, cơn đau đã giảm đi 80% và sức lực của anh cũng hơn trước 50%.”

 

“Uống thuốc của tôi trong một tuần nữa, anh có thể sống thêm hai tháng.”

 

“Hai tháng, đủ cho anh làm rất nhiều chuyện.”

 

Diệp Phi vỗ vỗ Hoàng Đông Cường: “Ba ngàn vạn, cũng có thể đủ cho anh tự trang bị cho mình…” Sau khi nói xong Diệp Phi mang theo Lưu Phú Quý thong dong rời đi.

 

Hoàng Đông Cường sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt sáng lên sau khi cảm nhận được chuyện vừa xảy ra, anh ta nắm chặt nắm đấm.

 

Gương mặt dữ tọn.

 

Vì trở mặt với Đường Nhược Tuyết nên Diệp Phi vẫn chưa về biệt thự Đường gia.

 

Anh bảo Lưu Phú Quý về nhà nghỉ ngơi, còn mình thì qua đêm ở khách sạn nhỏ đối diện phòng khám.

 

Sau hai trận chiến khốc liệt, những tưởng Diệp Phi có thể có một giấc ngủ ngon, nhưng anh lại gặp ác mộng.

 

Trong mơ, anh và Đường Nhược Tuyết bị mắc kẹt trong một vòng vây, xung quanh là hàng chục sát thủ mặc áo đen, anh đã rất nỗ lực để tìm đường thoát thân.

 

Vừa định đưa Đường Nhược Tuyết đi thì đột nhiên bị đâm.

 

sau lưng, Diệp Phi dùng hết sức quay đầu lại, phát hiện đó là một bóng dáng quen thuộc.

 

Anh muốn nhìn rõ đối phương, nhưng kết quả càng ngày càng mờ mịt, Đường Nhược Tuyết cũng bị người kia kéo đi… Diệp Phi đau đớn thể xác và tinh thần, muốn vươn tay: ngăn cản, nhưng đổi lại là nhát dao không thương tiếc của đối phương.

 

Anh không thể không hét lên một tiếng: “A…”

 

Diệp Phi ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại và tóc ướt đẫm.

 

Lòng vẫn còn sợ hãi.

 

Chỉ là, anh không sợ mình bị giết mà là sợ Đường Nhược Tuyết rời xa anh.

 

Diệp Phi tự giễu một câu: “Tình yêu sét đánh mười tám năm trước khó quên vậy sao?”

 

Sau đó, anh đứng dậy tắm rửa và mặc quần áo sạch sẽ.

 

Ba mươi phút sau, anh xuất hiện tại Kim Chỉ Lâm.

 

Công Tôn Thiến dường như biết rằng anh sẽ đến nên đã chuẩn bị bánh ngọt và sữa từ sớm. Không lâu sau, Tôn Bắt Phàm cũng lái con BMW đến đây.

 

“Rằm… rằm… rằm…” Ngay khi ba người đang tập trung ăn sáng, cửa phòng khám bị đập mạnh, còn kèm theo tiếng gọi thê lương của dì Giả: “Bác sĩ Tôn, bác sĩ Diệp, cứu mạng…”

 

Diệp Phi cùng Công Tôn Thiến ập tức ném bữa sáng xuống và lao ra ngoài, vừa mở cửa phòng khám đã thấy dì Giả ngã nhào trên mặt đất.

 

Phía sau là chú Giả, sắc mặt tái xanh, hơi thở gấp gáp, miệng hơi há ra, không nói được lời nào.

 

Tôn Bất Phàm vội vàng đỡ hai người họ: “Có chuyện gì vậy?”

 

Mặt dì Giả ai oán: “Tôi cũng không biết nữa, sáng ăn nhẹ rồi đi tản bộ, tự dưng ông ấy đã ngã xuống ngay khi đến ngã tư.”

 

“Sáng sớm chờ xe cấp cứu chậm quá.”

 

“Tôi chỉ biết cầu cứu mọi người.”

 

Còn một lý do nữa mà bà không nói, đó chính là Kim Chỉ Lâm rất tiện, xem bệnh xoàng xoàng thì ba mươi, gấp thì một trăm, so với gọi một chiếc xe cứu thương rẻ hơn nhiều.

 

Tôn Bất Phàm thở ra một hơi dài: “Sư tổ nhỏ, chú Giải sao thế? Cảm giác các triệu chứng có chút quen?”

 

“Quen là phải, ông ấy lại trúng độc…” Không đợi dì Giải mở miệng, Diệp Phi sau khi bắt mạch một chút đã chẩn đoán: “Giống hệt như ngày hôm qua ngộ độc thức ăn.”

 

Tôn Bát Phàm kinh ngạc không thôi: “Lại ngộ độc thức ăn?”

 

*Dì Giả, không phải đã dặn hai người rồi sao?”

 

“Đồ ăn hỏng không nên ăn.”

 

Tôn Bất Phàm lên tiếng trách móc: “Trong thời tiết nắng nóng như vậy, tốt nhất là không nên ăn gì để qua đêm.”

 

Dì Giả nhảy dựng lên: “Không thể, không thể nào. Tuy rằng chúng tôi không giàu có, nhưng là rất kén ăn.”

 

“Chúng tôi chỉ ăn trái cây theo mùa và các bữa ăn tươi, nhà cũng ít khi dự trữ đồ ăn lắm, sao lại ăn phải đồ ăn biến chất được?”

 

“Ăn cùng uống nước giống nhau, tôi có bị làm sao đâu.”

 

Dì Giả ủy khuất, nói thế nào cũng là người thể diện, tổ tiên của dì dù gì cũng là ông trùm, nói dì ăn đồ quá hạn, thật mắt thể diện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.