Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1854



Chương 1854:

“Thiếu nợ phải trả tiền, giết người phải đền mạng, cậu lấy mạng của Phác Đại Kiệt, cậu phải lấy mạng để trả”

“Đừng nói cậu không xứng để chúng tôi giả vờ ngớ ngẩn, cậu có tư cách để chúng tôi kiêng dè, chúng tôi cũng sẽ không liều lĩnh làm hành động chết người gì “Diệp Phi, hôm nay bản trượt, tôi vốn muốn để cậu sống thêm hai ngày nữa, nhưng không ngờ cậu lại chủ động tới cửa tìm chết”

“Nếu đã đến rồi… vậy thì dứt khoát đi”

Ông ta biết Diệp Phi rất mạnh, nếu không cũng sẽ không giữ được tính mạng dưới nòng súng của mình.

Nhưng ông ta cũng rất rõ ràng, lúc này chỉ có hoàn toàn gi3t chết Diệp Phi mới có thể xứng với sự kiêu ngạo và chiến tích của bản thân.

Nếu không một tay bản tỉa lại bản trượt, còn bị mục tiêu ngăn đường đi, truyền ra ngoài sẽ khiến ông ta mất hết vẻ vang.

“Tôi không có hứng thú gì với ông, nhưng nếu ông cứ muốn tìm chết…”

Diệp Phi nhìn đối phương trang bị vũ khí cười nói: “Tôi cũng không để ý mượn đầu ông dùng một lần đâu”

“Thế sao?”

“Vậy thì xem xem, là nắm đấm của cậu cứng, hay là viên đạn của tôi cứng”’ Tay súng sáu ngón lại lùi về sau hai bước, còn cởi hai nút thắt quần áo, lộ ra vài cây súng và phi tiêu.

Diệp Phi bình tĩnh cười: “Muốn giết tôi, không lưu lại tên tuổi sao?”

“Kim Cửu Trọng!”

Tay súng sáu ngón hừ một tiếng: “Tay súng số một nước Naml”

Diệp Phi rất có hứng thú: “Tay súng số một?”

“Mục tiêu một trăm lẻ tám người, đều đã chết”

Kim Cửu Trọng rất kiêu ngạo: “Không, là một trăm lẻ chín người”

Ngụ ý Diệp Phi phải chết, không có nghỉ ngờ gì.

“Thành thật mà nói phải gọi là tay súng số một vũ trụ”

Diệp Phi cười: “Người nước Nam mấy ông đúng là ba hoa”

“Muốn chết à!”

Kim Cửu Trọng gầm lên một tiếng, đồng thời giơ mạnh nòng súng lên.

“Pãng păng pẵng!”

Viên đạn lao thẳng ra.

Diệp Phi quay người, trong chốc lát nằm sấp xuống, sau đó hai chân đan vào nhau, giống như con báo né khỏi viên đạn vậy.

“Vụt vụt vụt!”

Chỉ là còn chưa đợi Diệp Phi đứng dậy đánh trả, Kim Cửu Trọng lại vung ra tám cây phi tiêu.

Phi tiêu sắc bén còn bốc lên khói trắng.

Diệp Phi chỉ có thể đạp lên mặt đất, thân thể trượt về phía sau, khiến phi tiêu rơi vào khoảng không.

“Rầm rầm rầm!”

Tám cây phi tiêu rơi trên đất lại nổ một trận, tia lửa bản ra bốn phía như thể pháo hoa dịp tết.

‘Vô số bi thép không thế đếm rõ theo đó mà phun ra phụt phụt Trong chốc lát rừng cây bị bao phủ bởi làm khói thuốc đen kịt Diệp Phi phản ứng cực kỳ nhanh, lúc phi tiêu phát nổ đã chui vào phía sau một cái cây.

“Bốp bốp bốp!”

Bi thép đập vào trên thân cây phát ra tiếng kêu lạch cạch, còn có vài cái xuyên qua thân cây rơi sát bên người Diệp Phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.