Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1877



 

Chương 1877:

Thư ký Mễ cung kính lên tiếng với cô gái áo đỏ: “Cô Tiền, Diệp Phi tới Mấy cô gái lập tức dừng cười nói, ngẩng đầu nhìn về phía thư ký Mễ và Diệp Phi Thời điểm cô gái áo đỏ cười yếu ớt nhìn kỹ Diệp Phi, Đường Nhược Tuyết đã đứng lên nghênh đón “Diệp Phil”

Cô cố gắng áp chế tình cảm, nhưng niềm vui được đoàn tụ sau thời gian lại khó mà che giấu.

Diệp Phi nghiền ngẫm cười một tiếng: “Chào tổng giám đốc Đường”

Anh dùng cách xưng hô lạnh nhạt đó để kháng nghị cô vồ hụt.

Đường Nhược Tuyết không vui trợn mắt nhìn Diệp Phi một cái, nếu như không phải có người ngoài ở đây, không chừng đã tiến lên bóp ch3t anh.

“Nhược Tuyết, đây chính là người có thể bảo vệ em mà em nói?”

Lúc này, Tiền Gia Hân ực một cái cạn ly rượu đỏ rồi đứng lên, hai tay ôm trước ngực dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn Diệp Phi.

“Dáng vẻ tay chân nhỏ nhản, em cho rằng người vệ sĩ này có thể bảo vệ em sao?”

“Chị lo lắng lúc xảy ra nguy hiểm, anh ta không những không bảo vệ được em mà còn phải để em bảo vệ đấy”

Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu.

“Người vệ sĩ này, thật sự không được, không được, đến lái xe của chị cũng không sánh nổi, chứ đừng nói là đối phó với Miêu Kinh Vân”

Khuôn mặt của mấy cô gái xinh đẹp khác cũng đều lộ ra vẻ thất vọng, còn tưởng rằng Đường Nhược Tuyết sẽ tìm đến một vệ sĩ dù cho không lưng hùm vai gấu thì đôi mát cũng phải lộ ra vẻ hung dữ.

Kết quả lại giống như tú tài gây gò yếu ớt.

Bọn họ cảm thấy mấy ngày luyện karate của mình cũng có thể một cước đạp bay Diệp Phi.

Suýt nữa thì Diệp Phi nôn ra máu, người bảo vệ Đường Nhược Tuyết lại biến thành vệ sĩ rồi?

“Vậy sao? Gia Hân, chị cảm thấy anh ta không bảo vệ được em?”

Đường Nhược Tuyết cố nén cười mở miệng: “Em cảm thấy anh ta cũng không tệ lắm, thời khắc nguy hiểm có thể ném ra bên ngoài đỡ đạn”

“Đỡ đạn?”

Tiền Gia Hân liếc mắt nhìn Diệp Phi: “Thời khắc nguy hiểm, chị đoán anh ta là người đầu tiên chạy trốn”

“Không bảo vệ được.”

“Người này quá nhỏ yếu, thật sự không bảo vệ được em”

“Bây giờ em để cho anh ta đến từ nơi nào thì trở về nơi đó đi.”

“Nhưng em cũng đừng chán nản Nhược Tuyết à”

“Chị đã sớm biết, vệ sĩ đại lục không đáng tin cậy, cho nên chị đã trả rất nhiều tiền để tìm cho em một người.”

Tiền Gia Hân nói tiếp: “Chút nữa anh ta sẽ tới ngay”

“Anh ta tên là Phác Anh Long, cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, danh xưng đệ nhất mãnh long nước Nam..”

Nam Phác Anh Long?

Diệp Phí hơi híp mắt lại, hình như cái tên này có chút quen thuộc.

So với Diệp Phi không có một tia gợn sóng nào, mấy cô gái xinh đẹp lại lập tức nổ tung, vô cùng kinh ngạc bắt đầu nghị luận.

“Phác Anh Long?”

“Gia Hân, cô nói là Phác Anh Long, có phải Phác Anh Long danh xưng đệ nhất mãnh long nước Nam không?”

“Nghe đồn thiên phú võ đạo của anh ta rất đáng kinh ngạc, đại sư quyền tướng quốc Dịch Kiếm cũng chỉ dám ngang hàng, không dám nhận anh ta làm đồ đệ”

“Phác Anh Long chỉ cần dùng nửa năm đã học được tỉnh túy của quyền tướng quốc”

“Hai mươi tuổi anh ta xuất đạo, vừa ra tay đã đánh bại người đứng thứ chín của nước Nam, mà chỉ cần một chiêu đã kết thúc trận đấu, trở thành người đứng thứ mười.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.