Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1884



Chương 1884:

‘Sắc mặt của Tiền Gia Hân không tốt, sau đó mở miệng nói từng câu từng chữ: “Nhược Tuyết, chị không biết em nhìn trúng anh ta ở điểm nào, chị cũng không nhìn ra anh ta có gì hơn người, thậm chí chị rất không thích hạng người tự cho là đúng này”

“Lần này anh ta khinh bạc chị, chị nhìn mặt mũi của em, không tính toán với anh ta”

“Chỉ hi vọng anh ta hiểu rõ vị trí của mình, biết mình có bao nhiêu phân lượng”

“Trên đời này có rất nhiều người anh ta không thể đắc tội.”

“Lần sau nếu còn trêu chọc chị, chị sẽ không cho anh ta sắc mặt tốt”

‘Sau khi nói xong, cô ta liền xoay người hướng về phía Phác Anh Long nở nụ cười: “Được rồi, không nói đến chuyện không vui nữa, khui rượu khui rượu, chúc mừng Nhược Tuyết và ngài Phác đến”

Phác Anh Long nho nhã lễ độ chào hỏi mấy cô gái khác.

Đường Nhược Tuyết vốn định giới thiệu Diệp Phi là người đàn ông của mình, nhưng chuyện đã loạn đến tình trạng này nếu lại giải thích, giống như có ý đùa bốn đám Tiền Gia Hân Thế là cô trợn mắt nhìn Diệp Phi một lúc, cô đành bất đắc dĩ xã giao… Diệp Phi không tham gia náo nhiệt, mình cô đi lấy một phần thức ăn nhanh giải quyết bụng đói.

“Diệp thần y!”

“Cậu Diệp!”

Lúc Diệp Phi tựa ở lan can ăn thức ăn nhanh, Tịch Diệt sư thái và Hàn Thường Sơn xuất hiện trước mặt Diệp Phi.

Trong tay bọn họ bưng mấy món ăn nóng hổi, cùng một bình rượu nồng độ cao, sau đó cung kính bày trên bàn trà nhỏ của Diệp Phi.

Mở nắp, túi Bát Trân Càn Khôn, Từ Hàng Như Ý Quyển, thịt lợn dứa chua ngọt, tôm Như Ý Bách Hợp, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Vẻ mặt của bọn họ kính sợ lấy rượu đổ đầy ba chén.

“Sư thái, lão Hàn, đây là ý gì?”

Diệp Phi nắm đũa nhìn về phía hai người họ mở miệng: “Hồng Môn Yến?”

“Để cậu Diệp chê cười rồi”

Hàn Thường Sơn cười ha ha một tiếng: “Cậu Diệp à, chúng tôi nào dám bày ra Hồng Môn Yến gì chứ?”

“Mấy món ăn này, một là muốn biếu thị sự áy náy của chúng tôi, hai là muốn kết giao bạn bè”

“Trước kia cậy già lên mặt, đắc tội nhiều chỗ, mong cậu Diệp thông cảm cho.

Trên mặt ông ta cũng không còn vẻ vênh váo hung hăng như trước kia, ngược lại nhiều hơn là vẻ kinh sợ: “Cậu yên tâm, tôi cũng sẽ xin lỗi Tử Thất”

“Mà từ hôm nay trở đi, nó chính là con cháu của nhà họ Hàn, dưới hai người, trên nghìn người”

“Tôi biết trước kia nhà họ Hàn đã gây ra nhiều chuyện thất vọng và đau khổ, nhất thời không có cách nào làm cho cậu Diệp tin tưởng tôi đã hối c “Nhưng cậu có thể quan sát kỹ, nhà họ Hàn tuyệt đối sẽ không để cho cậu thất vọng một lần nào nữa”

“Nếu như chúng tôi lại làm chuyện có lỗi với cậu và Tử Thất một lần nữa, mặc đánh mặc giết không một câu oán hận”

Thân thể của Hàn Thường Sơn có chút thẳng tắp, cam đoan chắc nịch với Diệp Phi.

Mặc dù Diệp Phi liên tục đánh vào mặt của nhà họ Hàn, lần trước là khiêu khích quyền uy của Hàn Thường Sơn, nhưng trong lòng của ông ta rõ ràng, liều chết với Diệp Phi là một quyết định vô cùng không sáng suốt.

Dù không để ý tới thân thủ và thế lực sau lưng của Diệp Phi, nhưng cổ phần của tập đoàn Sinh Mệnh trong tay anh và ván cược con tàu được chở khách định kỳ, liền có thể khiến nhà họ Hàn gà bay chó sủa.

Dưới tình huống không thể đối địch, ông ta liền quả quyết thay đổi thái độ, quyết định nịnh bợ Diệp Phi.

“Lão Hàn khách sáo rồi”

Trên mặt Diệp Phi lướt qua một tia nghiền ngẫm: “Ông thay đối như vậy chắc Tử Thất sẽ mừng lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.