Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1927



Chương 1927:

Đầu tiên là Diệp Phi khẽ giật mình, sau đó giận tím mặt: “Hai người chơi tôi”

“Hai người ăn no rửng mỡ, lại bày ra trò đùa này?”

“Hai người có biết suýt nữa tôi đã tức giận đến chảy máu não rồi?”

“Các ngươi có biết hay không, suýt chút nữa tôi đã lái xe mất khống chế mà rơi xuống biển rồi?”

Anh đi từng bước từng bước về phía trước, trên mặt có vẻ vô cùng tức giận: “Hai người có biết lòng tôi đang chảy máu hay không?”

Nhìn thấy Diệp Phi nổi giận, Hàn Tử Thất hét lên một tiến: Đường, chuyện do cô gây ra, cô hãy xin lôi đi.”

Đường Nhược Tuyết chột dạ khoát khoát tay: “Diệp Phi, thật xin lỗi, em không cố em, em chỉ muốn xem một chút… “Anh mặc kệ!”

“Tổng giám đốc Diệp Phi khí thế hùng hổ: “Tóm lại hai người phải trả giá đắt”

“Diệp Phí, chuyện này không liên quan đến em, là tống giám đốc Đường ép em. Oan có đầu nợ có chủ, anh tìm cô ấy tính số đi”

Hàn Tử Thất bán đứng Đường Nhược Tuyết, sau đó chạy khỏi phòng như một làn khói, còn trở tay đóng cửa phòng lại, trốn xa chừng nào tốt chừng đó.

Cô đứng ở cửa ra vào cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình. Lúc cô đang muốn đi đến thang máy rời khỏi, lại đồ nhiên nghe thấy tiếng đồ bị đập vỡ khiến cửa phòng rung động.

Hàn Tử Thất mơ hồ nghe được âm thanh lúng túng của Đường Nhược Tuyết kêu lên: “Diệp Phi, anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì? A…”

Trong phòng vang lên tiếng ầm ầm rung động, giống như đang đánh nện thứ gì đó ‘Sau đó lại vang lên tiếng Đường Nhược Tuyết tức giận quát lên, và tiếng Diệp Phi bị cắn kêu r3n.

Tiếng động lớn đến mức làm cho người ta có cảm giác muốn phá hủy phòng này.

Ngay lúc Hàn Tử Thất lo lắng hai người đánh nhau, trong vòng vang lên âm thanh hỗn loạn, sau đó dần trở nên yên tĩnh.

Sau đó, trong phòng vang lên tiếng ghế sô pha liên tục va chạm vào vách tường… Hàn Tử Thất thu lại cảm xúc, khôi phục vẻ lạnh lạnh, chui vào thang máy Nam Cung Yến đang chờ sẵn.

“Tử Thất, không phải cô rất thích Diệp Phi sao?”

Lúc thang máy chạy xuống dưới lầu một, vẻ mặt Nam Cung Yến hơi do dự nói một câu: “Sao lại từ bỏ nhanh như thế?”

“Yêu một người cũng không nhất định phải chiếm hữu”

Hàn Tử Thất nỉ non một câu: “Còn một cách gọi là tác hợp”

Trong khoảnh khắc xoay người đó, nước mắt của cô rơi như mưa…

Chín giờ sáng ngày hôm sau, bầu trời xám xịt, gió núi thổi hiu hiu, mang theo một cảm giác mát mẻ.

Khi Hàn Tử Thất xuất hiện ở sân tập đánh golf thì Đường Nhược Tuyết đã đang vung gậy golf ở trên bãi cỏ.

Đường Nhược Tuyết, người mặc bộ đồ trắng, còn đội mũ che nắng, dáng người cao gầy không chỉ có sức quyến rũ tỏa ra bốn phía mà còn thêm phần năng động cùng tinh thần phấn chấn.

“Người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái”

Hàn Tử Thất cầm gậy golf trên lưng đi tới: “Tổng giám đốc Đường, qua có vẻ ngủ rất ngon, trên mặt có thể véo ra nước tối hôm”

Khi nói ngủ ngon, cô ta đã cố ý nhấn mạnh giọng điệu và thực sự có thể nhìn thấy mặt Đường Nhược Tuyết cười đỏ lên.

Tối hôm qua Diệp Phi giận tím mặt, cô bị trúng tim đen còn có thái độ do dự, hơn nữa ‘bà dĩ” bình thường dùng để làm bùa hộ mệnh lại vẳng mặt nên cô đã nhanh chóng chống trả thất bại Diệp Phi không chỉ khí thế hừng hực lột s@ch quần áo của cô, mà còn không chút lưu tình lấy đi lần đầu tiên của cô, khiến cho cô vừa hạnh phúc vui sướng nhưng cũng vừa xấu hổ không yên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.