Chương 1951:
Rất nhanh sau đó, từng dòng máu đen chảy ra từ mười ngón tay.
Trong đám máu đen này, có một lưồng khí mờ màu lam buốt giá đang lưu chuyển Lạnh thấu xương tủy.
Hơn nữa, những dòng máu đen này chảy vào trong nước thuốc cũng không tan ra như độc tố trong hai thùng đầu tiên, mà ngưng tụ lại không tan, biến thành huyết cầu giống như hạt gạo.
Sau một hồi ba chìm bảy nổi, Diệp Phi lấy chai thủy tỉnh lướt qua, gom toàn bộ những huyết cầu này vào.
“Đồ khốn, mày đang làm gì đấy? Mau dừng tay lại!”
Cách đó không xa, Quyền Tú Nhã vô cùng tức giận: “Máu của ông nội tao bị mày hút hết rồi”
“Kim Trí Viên, mày còn không mau ngăn cản tên khốn đó lại, mày muốn ông nội sống không bằng chết sao?”
Cô ta lại lên án Kim Trí Viên: “Mày là hung thủ giết người.”
“Lên, lên hết cho tôi, bắt lấy thãng oắt kia.”
Mấy tên vệ sĩ cẩn thận từng bước một.
“Ai dám bước tới, tôi sẽ gi ết chết người đó!”
Kim Trí Viên đăng đẳng sát khí: “Các người cút ra ngoài hết cho tôi!”
Nếu những kẻ đột nhập không phải là đám người chị họ, Kim Trí Viên đã giết hết từ lâu rồi.
Hai mắt Quyền Tú Nhã phừng phừng lửa giận: “Kim Trí Viên, mày cứ khăng.
khăng làm theo ý mình, nếu như ông nội có chuyện gì, mày có chịu được trách nhiệm không?”
Cô ta tiếc vì mình đến quá vội vàng, ngoài một khẩu súng lục ngà voi thì cô ta không mua thêm súng chợ đen để phòng thân.
Nếu không lúc này sẽ không bị động như vậy.
Kim Trí Viên không ngừng cứng rắn hét lên: “Nếu ông ngoại xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chôn cùng ông”
“Chôn cùng?”
Quyền Tú Nhã không ngừng chế nhạo: “Mày là cái thá gì? Mày chỉ là một đứa cháu ngoại, mày lấy tư cách gì mà chôn cùng ông nội?”
“Chuyện của Kim Chí Hào mày còn chưa nói với tao và bà Kim”
“Tao hỏi mày lần cuối cùng, mày có nhường đường không?”
Cô chỉ một ngón tay về phía Kim Trí Viên: “Còn không tránh ra thì đừng trách tao không nế tình chị em”
Năm vệ sĩ rục rịch tìm điểm yếu của Kim Trí Viên, chuẩn bị một phát khống chế.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện của Kim Chí Hào và ông nội, sẽ báo cáo lại hết Kim Trí Viên không nhúc nhích: “Nhưng bây giờ, ai tiến lên một bước, tôi sẽ giết người đó”
Tay cầm súng vững như núi Thái Sơn.
“Được, được rồi, là mày nói đấy, mày sẽ chịu trách nhiệm, tao chờ”
Quyền Tú Nhã phất tay ý bảo vệ sĩ lui ra ngoài, sau đó dùng sức tát cô gái dẫn đường: “Tránh xa tôi ra chút”
Cô gái trẻ kêu lên một tiếng đau đớn, loạng choạng bước về phía Kim Trí Viên.
Kim Trí Viên thấy cấp dưới của mình bị đánh, theo bản năng đưa tay ra đỡ.
Ngay khi cô đưa tay ra đỡ lấy cô gái trẻ, da đầu cô lạp tức tê dại ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Kim Trí Viên cố gắng hết sức để lui lại phía sau nhưng vẫn chậm nửa nhịp.
Một lưồng sáng xanh lóe lên, cô cảm thấy thất lưng đau nhói.
Kim Trí Viên nhìn xuống, thấy một cây dùi cui điện nhỏ đâm vào thắt lưng cô, khiến cơ thể cô lạp tức tê liệt một nửa “Cô..” Kim Trí Viên tức giận trước sự phản bội của cô gái trẻ, cô gái trẻ đã thoát khỏi tay cô như một con rắn nước và giật lấy khẩu súng ngà voi trong tay cô.