Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1955



Chương 1955:

Lúc này, Kim Trí Viên cũng ngúng nguẩy đi tới, cực kỳ mừng rỡ đỡ Quyền Tương Quốc, sau đó kể lại chuyện Quyền Tú Nhã nổ súng.

‘Sắc mặt Quyền Tú Nhã càng trở nên trắng bệch hơn, tuyệt vọng không nói nên lời, thậm chí còn không dám mở miệng cãi lại.

Lúc Quyền Tương Quốc yếu ớt cô ta còn không dám bắt nạt trực tiếp, bây giờ ông ấy sắp khỏi hẳn, cô ta càng không dám ngụy biện.

“Tốt, tốt lắm!”

Quyền Tương Quốc nghe thấy chuyện Kim Trí Viên kể lại, ông ấy vỗ tay lên bả vai Diệp Phi hô: “Tôi nợ cậu nhiều quá, nói kiêu ngạo một câu là tôi nhận cậu làm anh em”

Ông ấy vẫn không thèm nhìn mấy người Quyền Tú Nhã, khoát tay với Kim Trí Viên: “Trí Viện, cháu đi lấy thứ đó ra đây cho ông”

Diệp Phi cười khoát khoát tay: “Ngài không cần phải khách sáo với tôi đâu.”

Kim Trí Viên nghe thấy thế thì nheo mắt nhìn Diệp Phi, cô ấy không khỏi vui mừng, vội vàng đi lấy đồ cho Quyền Tương Quốc.

Chỉ một lát sau, Kim Trí Viên lại chạy về phòng và cầm một chiếc hộp màu đỏ trong tay.

Cô ấy cẩn thận đặt chiếc hộp vào trong tay Quyền Tương Quốc: “Ông ngoại, cháu lấy cho ông đây rồi ạ”

‘Sau đó cô ấy lại cúi đầu với Diệp Phi: “Diệp Phi, anh cứu ông ngoại tôi cũng chính là cứu tôi”

“Từ nay về sau, dù là núi đao hay biển lửa thì anh cũng có thể tùy ý sử dụng Kim Trí ‘Vẻ mặt cô ấy kiên định: “Cho dù là bất kỳ kẻ nào muốn làm hại anh thì cũng phải bước qua xác Trí Viên đã”

“Chủ tịch Kim khách sáo quá”

Diệp Phi vẫn nở nụ cười đầy dịu dàng: “Tôi là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của tôi”

“Mà cô cũng đã giải quyết rất nhiều phiền phức cho tôi, cô nói như thế hơi xa lạ đấy!

Anh rất tán thành tấm lòng hiếu thuận của Kim Trí Viên nên anh cũng không cần cô phải báo đáp cho mình.

“Cho dù thế nào thì Trí Viện cũng sẽ luôn khắc ghi ân tình của thần y Diệp trong lòng”

Cơ thể cao gầy của Kim Trí Viên đứng thẳng, vẻ mặt vẫn không thay đổi chút nào.

“Diệp Phi, Trí Viện nói đúng đấy, có thể cậu không quan tâm, nhưng chúng tôi không thể quên ơn cậu được”

Quyền Tương Quốc cười lớn: “Cậu đã cứu tôi hai lần, còn giúp tôi phục hồi lại, cậu nhất định phải nhận báo đáp của tôi”

“Nào, cho cậu cái này.”

Ông ấy mở hộp ra, bên trong chiếc hộp là một tấm huy chương, phía trên có hình đầu hổ màu trắng.

Con hổ há to miệng, răng nanh nhọn hot.

“Diệc Phàm, đây là huy chương Bạch Hổ, đây là lệnh bài cũng như là vinh quang của tôi, do các phe ở Nước Nam liên kết lại chế tạo cho tôi”

“Nó đại diện cho vị trí đứng đầu của tôi ở Nước Nam, đồng thời cũng đại diện cho sự đứng đầu của tôi trong nền võ thuật Nước Nam”

“Mười năm trước, nhìn thấy lệnh bài cũng như thấy tôi, các phe thế lực khắp bốn phương tuyệt đối không dám không theo”

“Mười năm nay nó chẳng còn có giá trị gì nữa, vinh quang và quyền uy cũng tụt dốc không phanh”

“Nếu vào một tuần trước thì có lẽ nó còn chẳng bằng một túi giấy vệ sinh nữa: “Kể cả lúc này nó cũng chẳng đáng được mấy đồng”

“Nhưng tôi tin, muộn nhất là ba tháng nữa nó sẽ khôi phục lại sự vinh quang mà nó đã từng có.”

“Một năm sau, nó sẽ một lần nữa thấy bài như thấy tôi, thần thánh cũng không thể xâm phạm”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.