Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1964



Chương 1964:

“Nói cách khác đợi lát nữa cô sẽ động d*c và mất lý trí tìm kiếm đàn ông”

“Nhưng mà cô không cần phải lo lắng, tôi đã tìm giúp cô ba thẳng ăn xin trẻ, họ rất bằng lòng phục vụ cho tổng giám đốc Đường”

“Hơn nữa các người còn được chứng kiến bởi khách hành hương đông nghìn nghịt”

“Đừng thấy cái sân này yên tĩnh như vậy chỉ cần đập vỡ tường gỗ thì bên ngoài chính là một góc chùa với cảnh người đến người đi tấp nập”

Tay cô ta chỉ về phía vách tường màu vàng ở bên cạnh: “Trước khi vệ sĩ của cô kịp tới đây giải cứu thì chí ít có mấy nghìn người có thể nhìn thấy cơ thể uyến chuyển, lẳng lơ ph óng đãng của tổng giám đốc Đường”

“Tổng giám đốc Đường có ngạc nhiên mừng rỡ hay không?”

Trong lúc nói chuyện cô ta dùng tay ra hiệu.

Một người đàn ông mặc áo xám nhận viên thuốc màu đỏ ném vào trong chai nước suối để hòa tan chuẩn bị đổ vào miệng Đường Nhược Tuyết.

Đường Nhược Tuyết nghe vậy thì tức giận không thôi: “Miêu Gia Ý, các người đều là lũ khốn nạn, súc sinh.”

“Cô cứ mảng chửi đi, mảng xong thì hưởng thụ sự sung sướng đi”

Miêu Gia Ý cười điên cưồng: “Sư tỷ Thiện Tâm dân ba thẳng ăn xin kia tới đây”

Gô ta ra lệnh, mệnh lệnh của cô ta thậm chí còn có tác dụng hơn Miêu Kinh Vân, nhưng lần này hình như mệnh lệnh của cô ta không linh thiêng cho lắm.

Không có sư tỷ Thiện Tâm cũng không có ăn xin, không có một ai đến cả.

Sắc mặt Miêu Gia Ý thay đổi.

Đúng lúc này cô ta nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây đi ra.

Diệp Phi vuốt một chuỗi tràng hạt đi vào sân cươi nói: “Sư tỷ và ăn xin mà cô Miêu muốn đâu rồi?”

“Sao còn không đi tới đây?”

Anh vừa mới dứt lời bỗng nhiên trở thành mệnh lệnh.

Đột nhiên có bảy tám người từ bên ngoài bay vào vang lên tiếng bịch bịch bịch rồi rơi trên mặt đất Sư tỷ Thiện Tâm mặt mũi tràn đầy đau đớn, bốn tinh nhuệ của Miêu Thị còn có ba thẳng ăn xin đã hôn mê.

Trong lòng Miêu Gia Ý đột nhiên trầm xuống.

“Vụt ——” nhìn thấy Diệp Phi xuất hiện, sắc mặt ba tên tinh nhuệ của Miêu thị thay đổi, bèn xông tới Diệp Phi trong vô thức.

Có một người thì chụp vào cổ Đường Nhược Tuyết, định bắt cô làm con tin.

“Rầm rầm rầm!”

Diệp Phi còn chưa kịp ra tay, một bóng người mặc áo xám bèn lẩn vào trong đám người.

Đầu tiên là đánh bay kẻ tấn công Đường Nhược Tuyết, tiếp theo sử dụng chiêu một chưởng đánh bại ngàn người, đánh bay ba người khác.

Từng kẻ rên lên đầy đau đớn rồi đập vào vách tường rơi xuống, gãy xương, máu chảy ra từ miệng mũi, vô lực giấy dụa trên mặt đất.

“Một đám kẻ trộm mà cũng dám diễu võ giương oai ở thánh địa Phật giáo, các người thật sự nghĩ bần tăng ăn chay đấy à?”

“Đúng là không biết tự lượng sức mình”

Sư thái Tịch Diệt người cũng như tên, tính tình cũng không tốt lắm, một phát đã đạp gãy chân của toàn bộ tinh nhuệ Miêu thị tiếp theo tức bội!”

Sư tỷ Thiện Tâm gắng tránh né nhưng đã muộn rồi đá một cước vào đầu của sư tỷ Thiện Tâm: “Đồ phản ‘Vụt một cái, một dòng máu tươi bản ra tung tóe, kêu gào một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Mặc dù sư thái Tịch Diệt không đấu lại Diệp Phi, nhưng với mấy người này thì lại dư sức.

Cuối cùng, cô ấy năm ngang trước mặt Đường Nhược Tuyết bảo nhân tiện nhét một tờ chỉ phiếu vào túi “Cảm ơn sư thái đã bảo vệ chính nghĩa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.