Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2103



Chương 2103

“Hơn nữa nếu như các người không tin tưởng chúng tôi, không tin tưởng vào bác sĩ Diệp đây vậy thì hãy đổi một bệnh viện khác để điều trị đi.”

“Chúng tôi không cứu được, không thể làm gì được.”

Cô ta nói ra từng chữ: “Bệnh viện chúng tôi sẽ hoàn trả tất cả các chi phí phát sinh hợp pháp.”

Vừa dứt lời, người nhà bệnh nhân ngay lập tức nổi giận: “Cái gì mà đổi bệnh viện điều trị cơ chứ?”

“Đây là trách nhiệm mà các người nói tới hay sao?”

“Bất luận là thuốc mỡ có vấn đề hay các người bị vu oan hãm hại thì chung quy cũng là lỗi của các người.”

“Nếu các người không sản xuất ra loại thuốc mỡ này thì chúng tôi làm sao lại có thể sử dụng nó rồi gặp chuyện này?”

“Còn nữa, bố tôi mặc dù trúng độc nhưng khi ông ấy được đưa đến đây thì vẫn còn sống, nếu như xảy ra chuyện gì, tất cả các người đều phải chịu trách nhiệm.”

“Đúng đó, các người là bác sĩ, nhiệm vụ của các người là cứu sống và chăm sóc người bị thuơng, sao có thể nói không cứu được? Đây không phải là giết người hay sao chứ!”

“Người còn cứu không được thì các người còn làm bác sỹ cái gì chứ, còn mở bệnh viện làm gì?”

Những người phụ nữ trung niên lần lần lượt lượt xắn tay áo lên, điệu bộ như muốn phá nát cả cái bệnh viện.

Bọn họ không những không đồng ý để bác sỹ Diệp Phi (Phàm) trị bệnh, mà muốn đích thân bác sỹ Kim Ngưng Băng phải là người phụ trách, hơn nữa còn phải một trăm phần trăm cứu được bệnh nhân. Nếu không thì bệnh viện sẽ phải chịu trách nhiệm với bất kể vì nguyên nhân nào.

Với một yêu cầu vô lí như vậy, Kim Ngưng Băng làm sao có thể đồng ý cho được.

Mặc dù cô ta tin vào tay nghề y của bác sỹ Diệp Phi (Phàm), nhưng cô vẫn vô cùng sợ hãi,

Hai mươi ba bệnh nhân đang trúng độc nằm đây, bất kể là tình trạng hay số lượng thì đều là một thử thách lớn.

“Không hay rồi, bệnh nhân số ba đã rơi vào tình trạng nguy cấp rồi, tình hình vô cùng nguy hiểm.”

“Nhịp tim của bệnh nhân số 6 cũng giảm mạnh…”

” Đồng tử của bệnh nhân số 8 giãn ra và huyết áp tụt xuống…”

Ngay vào lúc này, một số y tá nhìn chằm chằm vào thiết bị sợ hãi la lớn: “Ngăn bọn họ lại, để tôi giải độc.” Diệp Phi (Phàm) nghe vậy, thân thể chấn động, quay người xông vào khu bệnh nhân: “Xảy ra chuyện gi tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Nếu như còn không giải độc, có lẽ cả hai mươi ba bệnh nhân này đều sẽ chết, mặc dù những người này dều vô cùng khó ưa nhưng Diệp Phi (Phàm) không muốn những bệnh nhân này chết.

Hơn nữa một khi họ chết, Hồng Nhan Bạch không có vấn đề gì cũng sẽ trở thành có vấn đề. Hơn nữa Diệp Phi (Phàm) nhận ra rằng những bệnh nhân ngộ độc này e là đã được các bác sĩ lựa chọn cẩn thận, đặc biệt còn tìm những người nhà vô cùng hiểu chuyện.

Kim Ngưng Băng lúc đầu ngớ người ra, sau đó quát to một tiếng: “Tất cả mọi người hộ trợ bác sỹ Diệp.”

“Bảo vệ, nhanh chóng ngăn chặn lại những người này!”

Hơn mười mấy người bảo vệ nhanh chóng chạy đến ngăn bọn họ lại. Người phụ nữ trung niên mập cũng la lên: “Ngăn thằng nhóc đó lại, nó chẳng biết cái gì cả, sẽ khiến cho người nhà chúng ra chết đó.”

Bảy mươi tám mươi người nhà bệnh nhân cũng nhanh chóng lao đến.

Hơn mười người nhân viên bảo an bận rộn ngăn chặn đám đông.

“Giết người à, bác sĩ của bệnh viện Hồng Nhan giết người rồi.”

“Hại người không thành còn khiến cho công nhân thời vụ phải chịu trách nhiệm.”

“Ông trời ơi, mở mắt ra nhìn cho rõ, thói đời này thật đúng là không sống được mà…” người phụ nữ trung niên mập mạp nhất thời không lao qua được vòng người bảo an liền điên cuồng quá khích la lên, giống như heo vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.