Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2160



Chương 2160

Giọng của Thất Lang trầm xuống, Mộ Tuyết mặc kimono trắng cũng phụ họa theo: “Đánh giá từ hiệu quả chẩn đoán điều trị và tốc độ tay trên video, ba người Niêm Hoa đã sở hữu thực lực của bác sĩ huy Chương vàng Huyết Y Môn.”

“Mặc dù Thiên Kiêu Đoàn cực kỳ giỏi, hơn hẳn bạn đồng lứa vài bậc, nhưng giới hạn tối đa chỉ là bác sĩ huy Chương bạc.”

Đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ mở: “Bọn họ đối chiến với Lạc Thần nhất định thất bại.”

Thiên Sơn cũng lạnh giọng nói: “Ông đã biết bọn họ không bằng người khác, tại sao phải để bọn họ mất mặt trên sân khấu?”

“Thất Lang, Thiên Sơn Mộ Tuyết, tôi biết các người có năng lực gì, tôi tin tưởng y thuật của các người, có thể trực tiếp đưa ra trận, lòng tôi cảm thấy ít nhiều bất an.”

“Huống hồ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ ngộ nhỡ, một khi ba thiên tài các người thua, không ai có thể làm đệm cho Huyết Y Môn.”

Bắc Đình Xuyên khẽ lắc đầu: “Lạc Thần, bọn họ sẽ thuận thế thắng lợi mà trút xuống.”

“Cho nên cứ để Thiên Kiêu Đoàn lần lượt thi đấu, một là tiêu hao tinh lực Lạc Thần bọn họ, hai là khảo nghiệm thực lực của bọn họ.”

“Sau khi Thiên Kiêu Đoàn đấu với bọn họ xong, Lạc Thần cùng thực lực của bọn họ ước chừng đều đã bộc lộ ra.”

“Mà các người dưỡng sức, không chỉ có thể chỉa mũi nhọn khiêu chiến, mà còn có thể tấn công họ bất ngờ.”

Ông ta nhắc nhở: “Trong trận chiến này, cả Trung Quốc và chúng ta đều không thể thua.”

Sơn Bản Thất Lang khẽ lắc đầu: “Bắc Đình Xuyên, ông không đơn thuần.”

“Trận chiến này không chỉ để Huyết Y Môn rửa sạch nỗi nhục, mà còn là trận chiến vì quốc gia, chỉ có thể thắng lợi.”

Bắc Đình Xuyên nhẹ nhàng vẫy tay ra hiệu Thiên Kiêu Đoàn mọi người rời đi, để ba người Sơn Bản Thất Lang ngồi xuống: “Hơn nữa trộn lẫn không ít mục đích của bên đồng minh, cho nên chúng ta không thể không hành động thận trọng, chỉ cần phần thắng cuối cùng thuộc về chúng ta, mặt mũi không quan trọng! “

Trong mắt hắn lóe lên một tia hàn quang: “Nếu không làm con rồng mình đầy thương tích, chúng ta còn mặt mũi nào trở về?”

“Chúng tôi không hiểu cũng không muốn hiểu những điều này. Phân tâm quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến y thuật.”

Sơn Bản Thất Lang nhìn Bắc Đình Xuyên bằng ánh mắt sắc bén: “Đương nhiên, chúng tôi sẽ tuân theo sự sắp xếp, cũng sẽ không nói chuyện thắng bại.”

“Nhưng tôi vẫn là tò mò, lần này tới đây, một là rửa nhuc, hai là trả thù Diệp Phi (Phàm).”

“Nhưng ông vừa rồi không có nhắc tới Diệp Phi (Phàm) câu nào. Chẳng lẽ thương thế của cậu ta chưa lành, sẽ không thể lên sân đấu với chúng ta?”

Thiên Sơn Mộ Tuyết cũng có chút tò mò.

“Trận chiến này, Diệp Phi (Phàm) không đáng phải lo lắng.”

Bắc Đình Xuyên sắc mặt có chút khinh thường: “Kết cục của Diệp Phi (Phàm) đã chuẩn bị cho hắn rồi. Có xuất chiến hay không cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả.”

Ông ta lộ ra một nụ cười quái dị: “Bởi vì nếu cậu ta thật sự xuất chiến với các người, tôi chỉ cần một câu có thể khiến cậu ta thua cuộc.”

Sơn Bản Thất Lang cau mày nhìn Bắc Đình Xuyên, bọn họ không biết sự tự tin của Bắc Đình Xuyên đến từ đâu, nhìn ông ta cũng không phải giả bộ.

“Diệp Phi (Phàm) coi như bị loại, các người không cần lo lắng đối phó cậu ta.”

Bắc Đình Xuyên cũng không tiết lộ, liền nhìn màn hình: “Tôi hiện tại đau đầu vì ba người Lạc Thần. Làm sao có thể giảm tỷ lệ thắng của bọn họ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.