Chương 2209
Việc kinh doanh đang bận rộn.
Vịt quay, ngỗng quay, gà quay, thịt quay… đều được người đàn ông trung niên mập mạp dùng dao làm bếp chặt, băm liên tục.
Một tiếng chuông vang lên, một phần thức ăn chín đã được cắt ra và giao cho nhưng thực khách đang xếp hàng chờ đợi.
Ông ta không chỉ sử dụng dao rất tốt mà còn cực kỳ nhanh nhẹn, đồ ăn chín được chặt ra rồi bày biện gọn gàng, bán chạy hơn cả khách sạn năm sao.
Đường Nhược Tuyết không di chuyển, mà chỉ lặng lẽ chờ đợi, cô bước vào cửa hàng sau khi tất cả khách ăn tối và xếp hàng đi hết.
“Tôi đã tính toán rồi, doanh thu của anh một đêm rơi vào khoảng ba nghìn tệ, vừa rồi anh lời khoảng một nghìn tệ.”
“Nói cách khác, thức ăn nấu chín mà anh có thể bán mỗi tối trung bình khoảng hai nghìn tệ.”
“Tôi cho anh ba vạn tệ, thu dọn đồ ăn còn lại. Từ nay về sau anh chỉ được nhận tôi làm khách.”
“Mang cho tôi một phần cơm gà xé.”
Đường Nhược Tuyết đặt ba ngàn tệ trước mặt sư phụ Béo, sau đó tìm một cái bàn nhỏ ngồi xuống.
Cô cũng rót một chén trà để rửa bát, đợi sư phụ Béo bưng đồ ăn ra.
“Lúc này không có khách nên anh không cần thu dọn đồ ăn lại.”
Sau một tiếng chuông vang lên, sư phụ Béo vẻ mặt bình tĩnh bước tới, đặt một phần cơm gà trắng trước mặt Đường Nhược Tuyết: “Cơm gà trắng này, sau này cô có thể quét mã và trả hai mươi đồng mà thôi.”
Ông ta còn đưa cho Đường Nhược Tuyết một bát sườn đậu phộng: “Món súp này được tặng miễn phí.”
“Kĩ thuật dùng dao rất tốt. Từng miếng gà không chỉ được cắt gọn gàng mà còn giữ nguyên được khoảng cách và độ dày.”
Đường Nhược Tuyết nhìn sư phụ Béo khẽ thở dài: “Quả thực không sai khi nói trong mười ba người do thám của Đường Môn thì Đường Thất là mạnh nhất.”
Nghe được lời của Đường Nhược Tuyết, mí mắt của sư phụ Béo hơi giật nhẹ, sau đó nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết nói: “Cô vừa nói cái gì? Tôi chẳng hiểu gì cả.”
“Anh tên là Đường Thất, là một trong mười ba cháu trai của Đường Môn, cũng là người chiến đấu mạnh nhất.”
Đường Nhược Tuyết cầm đũa lên, vừa ăn vừa nói nhỏ: “Không chỉ có kỹ thuật bắn súng nhanh mà kỹ thuật đấu kiếm cũng tốt, hơn nữa kỹ năng của cơ thể càng khiến người ta phải kinh hãi.”
“Anh còn có một cái tên khác là Qua San Phóng.”
“Trong số hơn sáu trăm người cháu trai, anh thuộc về nhóm kim tự tháp.”
Đường Nhược Tuyết ngước mắt nhìn Sư phụ Béo: “Nếu không phải tôi đã được xem qua hồ sơ lưu trữ của mười ba chi Đường Môn thì tôi cũng không thể biết rằng có một người như anh tồn tại trong Đường Môn.”
“Tất cả đều đã kết thúc, tôi đã bị loại khỏi mười ba chi Đường Môn, tôi với Đường Môn không còn có liên hệ gì…” Sư phụ Béo nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết: “Nhưng cô nói cho tôi chuyện này là sao?”
“Ban đầu anh đã có cơ hội nhảy khỏi mười ba chi Đường Môn, tiến lên hàng ngũ cao thủ cốt cán của Đường Môn, trở thành một trong bảy mươi hai tướng lĩnh của Đường Môn.”
Đường Nhược Tuyết không quan tâm đ ến sát khi phát tra từ vẻ mặt suy tư của sư phụ Béo. Cô cầm đũa và bình thản nói: “Chỉ là do Đường Hải Long đã hãm hiếp người vợ xinh đẹp của anh, nên trong cơn tức giận anh đã đánh hắn và bắt hắn ra nước ngoài sau khi hắn nhận gia pháp.”
“Nhưng cũng chính vì chuyện này mà anh bị Đường Hy Phụng ghét bỏ và bị loại trừ.”
“Khi anh dẫn đầu một nhóm người đi thực hiện một nhiệm vụ bí mật, anh đã bị lộ và bị phục kích bởi kẻ thù. Không chỉ anh bị thương nặng mà tất cả bảy thành viên trong nhóm anh cũng đều thiệt mạng.”
“Đường Hi Phụng nhân cơ hội đó đuổi anh ra khỏi phòng mười ba chi Đường Môn, tước bỏ tên Đường Thất và tịch thu tất cả tài sản của anh.”